“Bọn họ chắc mẩm rằng Vân Ngọc Linh mang thai Hoàng Trưởng tôn”
“Nên mới kiêu ngạo như vậy! Mặc Vân Khinh có tư cách, có sức mạnh, thì muốn đoạt lại Ngũ Quân Doanh th Thấy Mặc Phùng Dương nhìn nàng thích thú, Vân Khương Mịch hất cảm: “Lễ nào ta phân tích không đúng?”
“Nàng phân tích rất đúng”
Mặc Phùng Dương gật đầu: “Thế nhưng bốn vương vẫn luôn cho người âm thầm theo dõi Tam ca”
Hần mim cười: “Nếu như phủ Doanh Vương có bất cứ biến động nhỏ nào, bổn vương sẽ luôn là người biết được đầu tiên. Đáng tiếc là lần này Tam ca không có bất cứ động tĩnh gì”
Cũng có nghĩa là, đây thật sự không phải mưu kế của Mặc Vân Khinh.
Tâm tư sâu thảm của tên cấu nam nhân này cũng khiến Vân Khương Mịch hơi chấn động một chút, Nàng chưa bao giờ ngờ tới việc hẳn vẫn luôn phái người theo dõi Mặc Vân Khinh!
“Ngươi quả thật lợi hại”
Nàng giơ ngón cái với Mặc Phùng Dương.
Nàng vẫn luôn cho rằng Mặc Phùng Dương là bùn nhão không thể trát tường, Răng dù cho nàng có bày mưu tính kế như thế nào, thậm chí cho hắn bạc để hần “lập nghiệp”, nghĩ cách để Thần Cơ Doanh càng lúc càng tốt, thì dường như hẳn cũng không ngộ ra được điều gì, cũng không sáng mắt ra được.
Nhưng mà nhìn lúc này đây, dường như không phải như vậy.
Người đàn ông này còn nhiều điểm đáng ngờ, buộc nàng phải vén mở từng chút một đó.
“Cảm ơn Vương phi khen ngợi”
Mặc Phùng Dương mặt dày mày dạn thừa nhận một câu “Ngươi thật lợi hại” kia của nàng, Hãn liếc nhìn mặt trời sắp xuống núi, đứng dậy chỉnh đốn cẩm phục một chứt “Có phải nên đi đón Phong Bảo về rồi không?”
Thật sự là ông cha già hết mình chăm lo cho con trai Hai người cùng đi tới nhà họ Cố đón Phong Bảo.
Trong lúc quay trở về Vương phủ, Phong Bảo tía lia tía lia nói hôm nay cậu bé học được tới đâu.
Mặc Phùng Dương đang phân tâm, Phong Bảo nhào vào lòng hắn, nhéo hai gò má của hân: “Cha hờ ơi, cha đang nghĩ gì thế? Lời ban nấy con nói cha có nghe không?”
Dám nhéo mặt của Mặc Phùng Dương như thế này…
Ngoại trừ Phong Bảo, sợ cũng không có ai khác.
Nhưng gương mặt Mặc Phùng Dương vẫn đượm vẻ yêu thương: “Xin lỗi Phong Bảo, ban nãy bổn vương hơi mất tập trung”
“Con nói cái gì? Nói lại một lần nữa xem, cha đảm bảo sẽ lơ đểnh nữa”
“Con biết là cha không nghe mà!”
Phong Bảo tức giận trừng mắt nhìn hẳn.
Nhìn bức tranh hai cha con ấm áp ở cạnh nhau, Vân Khương Mịch vui vẻ dời ánh mắt đi. Nàng hận Mặc Phùng Dương, nhưng không thể áp đặt hận ý này lên đầu của Phong Bảo.
Không thể đoạt đi quyền làm cha của Mặc Phùng Dương, càng không thể tước đi nhu cầu yêu thương cần thiết của Phong Bảo từ cha bé.
Nàng quay đầu lại, vén rèm nhìn đường phố.
Lúc này, nẳng chiều rải trên đường phố, ánh sáng ấm áp.
Người ở trên đường qua lại, vẻ mặt hấp tấp, đều là vội vàng quay về nhà Bên tai truyền tới âm thanh của Mặc Phùng Dương: “Nếu ông cố ngoại đã khen con thông minh, vậy bổn vương thử tài con xem”
“Bổn vương dự định làm thuốc nổ, con có ý kiến gì hay không?”
Bị cuộc nói chuyện của bọn họ thu hút, Vân Khương Mịch hạ rèm xuống, nàng quay đầu nhìn Mặc Phùng Dương, hơi nhướng mày: “Ngươi nói vấn đề này với con trai để làm gì?”
“Không có gì, chỉ là bổn vương thuận miệng nói thôi Mặc Phùng Dương mm cười Rõ ràng Phong Bảo không giải thích được, cái gì là “thuốc nổ”.