“Ngươi sẽ không nhân cơ hội muốn sờ mó ta chứ?” Vân Khương Mịch chần chừ: “Ngươi xác định là sau khi ta cởi quần áo cho ngươi, ngươi sẽ không bắt ta chịu trách nhiệm với ngươi sao?” Mặc Phùng Dương: Vân Khương Mịch liền không do dự chút nào, giơ tay lên tháo thắt lưng của hắn, tiếp tục cởi vạt áo ra, cởi áo gấm, lộ ra áo lót trắng toát ở bên trong.
Áo gấm màu đen, buổi tối không nhìn rõ vết máu.
Nhưng vừa cởi áo gấm bên ngoài ra, áo lót trắng tỉnh như Ngươi nghĩ hay nhỉ” là từng được ngâm trong vũng máu vậy.
Thảo nào mùi máu tươi lại nông nặc đến thế.
Nhìn màu đỏ tươi, ánh mắt Vân Khương Mịch run lên.
“Sao vậy? Đau lòng cho bổn vương?” Tay của Vân Khương Mịch không nhàn rỗi, miệng của Mặc Phùng Dương cũng không rảnh rang.
“Vẫn còn sức nói đùa, đủ thấy Vương gia không đau, cũng thật sự bị thương không nặng.” Sức lực trên tay Vân Khương Mịch hơi mạnh thêm một chút, Mặc Phùng Dương đau đến mức biểu cảm trở nên căng thẳng, vội vàng cản chặt răng, nuốt tiếng kêu đau đã lên đến mép xuống dưới.
Nữ nhân này lại chế giễu hắn!
Vân Khương Mịch liếc mắt nhìn hắn.
Đau đến nỗi mồ hôi đầy đầu, vẫn còn cố cắn chặt hàm răng không lên tiếng.
Được, coi như tên nhóc ngươi có thể chịu!
Nàng nhẹ tay lại, sau khi cởi áo lót ra mới nhìn thấy một vết thương rất sâu trên vai hẳn.
Sâu đủ thấy xương!
Vết thương này nghiêm trọng hơn vết thương lần trước bị thích khách đâm trúng nhiều!
Vân Khương Mịch kinh ngạc: “Tại sao lại bị thương nghiêm trọng thế này? Nếu như vết thương lệch thêm một chút nữa, e rằng cánh tay này của ngươi sẽ bị chém lìa xuống” “Chút thương thế này có tính là gì? Tam ca còn bị thương nặng hơn ta” Giọng của Mặc Phùng Dương nghe tràn đầy thờ ơ.
Nhưng đẳng sau vẻ không để tâm tới lại là sát khí máu tanh.
“Cầm máu trước.” Vân Khương Mịch không nói tiếp, vội vàng xử lý vết thương cho hắn.
May mà không gian ra sức, mỗi một lần nàng cần thuốc gì, không gian đều sẽ phản ứng trước tiên.
Tuy rằng Mặc Phùng Dương không nói rõ ràng cho nàng biết đêm nay hắn đi làm gì. Thế nhưng một câu “Tam ca còn bị thương nặng hơn ta” ban nãy của hắn đã trả lời thay Như Ngọc.
Vân Khương Mịch hiểu rõ, tối nay Mặc Phùng Dương thật sự vạch mặt với Mặc Vân Khinh rồi.
Ngay cả quan hệ hữu hảo mặt ngoài, sợ là cũng không duy trì nữa.
Sau khi rắc thuốc bột cầm máu rồi băng bó kỹ vết thương cho hắn, Vân Khương Mịch phân phó Như Ngọc đến viện Thanh Trúc lấy quần áo sạch sẽ tới đây.
Bọn hạ nhân trong Vương phủ…
Đặc biệt là với bà vú Trương dẫn đầu, mỗi người đều là người nhiều chuyện bậc nhất.
Mọi người không biết chuyện đêm nay Mặc Phùng Dương bị thương.
Nhưng nghe nói là người của viện Ánh Nguyệt đến lấy quần áo sạch sẽ của Vương gia, điều liên tưởng đến đầu tiên, nhất định là đêm nay Vương gia và Vương phi “chiến đấu ác liệt” một trận.
Trong phút chốc, tin đồn truyền khắp Vương phủ.
Mọi người nghị luận sôi nổi: Vương phi thật sự được sủng áil Không phải!
Vương phi chưa từng được sủng ái, đây là khúc nhạc dạo của được sủng ái!
Xem ra sau này càng phải cẩn thận một chút với vị Vương phi này, cung kính bằng mọi cách mới được.
Ngay cả “đứa con ghẻ” bên cạnh Vương phi kia cũng phải được đối xử như công tử nhỏ của Vương phủ.
Những lời này là mọi người nghĩ trong lòng mà thôi, ai cũng không dám nói ra trước mặt.
Vân Khương Mịch còn không biết, bọn họ đã ở trong vòng xoáy tin đồn.
Nàng xử lý vết thương cho Mặc Phùng Dương, nhìn môi hắn đều đã trắng bệch, liền nói: “Đêm nay ngươi mất quá nhiều máu, sau này phải điều dưỡng thật tốt một thời gian” “Thương thế của ngươi không nhẹ, có cần xin nghỉ với phụ hoàng không?” “Xin nghỉ?” Mặc Phùng Dương khịt mũi khinh bỉ: “Bổn vương không phải hoa cắm trong bình, chỉ là vết thương nhỏ, cần gì phải xin nghỉ?” Nực cười!
Lúc này chính là thời điểm tạo cảm giác tồn tại trước mặt phụ hoàng, xin nghỉ gì chứ?!
Nếu như phụ hoàng thấy hắn mang bệnh vào chầu, ngược lại Tam ca bệnh nặng nằm trên giường.
Đến lúc đó…
Mặc Phùng Dương cười khẩy trong lòng: “Bổn vương là nam nhân chân chính” “Phải không? Nam nhân chân chính?” Giọng điệu Vân Khương Mịch giễu cợt, tay phải lơ đãng vỗ nhẹ vào vai trái của hắn, chính giữa vết thương. “Nam nhân chân chính’ Mặc Phùng Dương lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, đau đớn đến nỗi vẻ mặt cũng thay đổi.
“Vân Khương Mịch, ngươi muốn chết sao?!” “Ai da, thực sự xin lỗi Vương gia, ta vỗ sai chỗ rồi.” Vẻ mặt Vân Khương Mịch vô tội: “Ta chỉ muốn động viên Vương gia cố gắng lên mà thôi!” Thấy dáng vẻ tựa như muốn ăn thịt người của hắn, lòng bàn chân nàng xoay đi: “Thức ăn vẫn đang hâm nóng trong phòng bếp, ta đây phải đi xới cơm cho ngươi, ngươi chờ một chút” Được rồi.
Nể tình nàng phần cơm cho hắn, hắn tha thứ cho nàng!
Mặc Phùng Dương hừ lạnh một tiếng, ngồi chờ nàng xới cơm tới.
Bốn năm nay, hắn tránh mặt không gặp nàng, cũng không hiểu chút nào.
Nhưng bốn năm sau, sống chung mấy tháng ngắn ngủi, hắn lại phát hiện… Vân Khương Mịch là một nữ nhân rất thần kỳ.
Không sai, thần kỳ.
Ai cũng nói nàng đầu óc ngu si, tứ chỉ phát triển. Nhưng hắn lại phát hiện, nàng không chỉ phát triển tứ chỉ mà còn có †âm tư kín đáo. Thậm chí đầu óc nàng còn linh hoạt hơn đại đa số người; Ai cũng nói nàng không xinh đẹp, không được dạy dõ.
Nhưng hắn phát hiện, nàng không chi xinh đẹp, dường như phép tắc còn hơn Tân Nghiên Tuyết; Ai cũng nói nàng dốt đặc cán mai nhưng nàng lại học sâu biết rộng, còn trên thông thiên văn, dưới tường địa lý; Ai cũng nói nàng không có thành tựu gì, ai ngờ nàng không chỉ thông thạo nấu ăn mà còn có y thuật cao siêu.
Nữ nhân này thực sự khiến hắn nhìn không thấu.
Trên người nàng có quá nhiều điểm tỏa sáng khiến hắn khiếp sợ.
Giống như là một viên kẹo vậy, yêu cầu hắn bóc từng lớp giấy gói kẹo phía ngoài ra, tìm hiểu bên trong.
Cuối cùng có một ngày, hắn sẽ cởi từng tầng quần áo của nàng… Không phải, cởi bỏ lớp ngụy trang bên ngoài của nàng, nhìn thử xem rốt cuộc nàng còn có thứ gì mà hắn không biết!
Muốn nắm được trái tim của một nam nhân, cần phải nắm được dạ dày của hắn trước.
“Chắc chắn Vân Khương Mịch hiểu rõ đạo lý này” Trong lòng Mặc Phùng Dương âm thầm nghĩ.
Bốn năm trước không có được tim của hắn, thầm lặng bốn năm rồi lại dùng tài nấu nướng khiến Mặc Phùng Dương đối xử khác với nàng.
“Lẽ nào trong bốn năm này, nàng đang khổ luyện tài nấu ăn?
Mặc Phùng Dương nhướng mày, chống cằm suy đoán.
Nếu không thì vì sao thức ăn nàng nấu lại có đặc điểm mùi hương khác biệt, ngay cả đầu bếp trong cung cũng không làm được nhiều kiểu mùi vị đến như thế?
Sau lần đầu tiên ăn chực trong viện Ánh Nguyệt, hắn liền nhớ nhung tài nấu nướng của Vân Khương Mịch.
Hắn là người đứng đầu một nhà.
Đương nhiên sẽ không lộ ra nửa phần, miễn cho nữ nhân này mượn cơ hội ngang ngược.
Nhưng mà Vương phủ đã thay đổi một nhóm lại một nhóm đầu bếp, ai cũng không làm ra mùi vị như Vân Khương Mịch.
Thấy nàng bưng thức ăn vào, Mặc Phùng Dương thu hồi suy đoán trong lòng, ngồi thẳng người lên.
“Ngươi mất máu quá nhiều, bảo phòng bếp sau này nấu thức ăn thì làm cho ngươi nhiều gan heo, chè đậu đỏ các loại một chút. Không chỉ cần uống thuốc mà còn phải thực liệu, khôi phục sẽ nhanh hơn chút.” Nàng dọn từng món ra xong, chu đáo căn dặn.
“Bổn vương cần ngươi làm gì?” Mặc Phùng Dương nhíu mày: “Ngươi là Vương phi của bổn vương, chẳng phải ngươi nên phụ trách những việc này sao?” Vân Khương Mịch: “…
Đại ca, có phải ngươi hiểu lầm cái gì rồi không?
Chúng ta chỉ là tình phu thê giả tạo thôi!
Tình phu thê giữa hai bọn họ là dựa vào tiền tài để duy trì, trong lòng hai người họ biết rõ. Bây giờ lại nói cái gì phu thê với không phu thê, đây chẳng phải là đang thao túng cảm xúc của nàng sao?
“Đêm nay không phải Vương gia bị thương cánh tay mà là chấn thương não hả?” Vân Khương Mịch trừng mắt nhìn: “Ngươi vừa mới nói cái gì? Ta là Vương phi của ngươi?” “Hai ta vẫn chia phòng, không có chút tình cảm nào đáng nói, chỉ là phu thê ngoài mặt, ngươi dựa vào cái gì mà muốn nhờ cậy ta?” Vừa nghe câu này, Mặc Phùng Dương lập tức cảm thấy thức ăn trước mặt không thơm nữa.
Hắn nặng nề đặt đũa xuống, mây đen giăng đầy trên gương mặt tuấn tú: “Chia phòng? Phu thê ngoài mặt?” “Vân Khương Mịch, bây giờ ngươi đang nhắc nhở bổn vương đã lạnh nhạt với ngươi sao?!” Vừa mới dứt lời, hắn liền cao giọng phân phó ra ngoài cửa: “Như Ngọc, đi lấy đồ ngủ và gối đâu của bổn vương tới, đêm nay bốn vương muốn ngủ lại viện Ánh Nguyệt!”