Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 483




Chương 483

Không ngờ tình thế lại đảo ngược nhanh chóng đến thế.

Đến lượt Vân Ngọc Linh nghỉ ngờ, rốt cuộc đã xảy ra điều gì không ổn…

Thấy hai bà tử cao lớn thô kệch bước vào, muốn lôi nàng †a ra ngoài. Vân Ngọc Linh lúc này mới như tỉnh cơn mê, vồ lên ôm lấy chân của Mặc Vân Khinh.

Nàng ta hét lớn: “Vương gia, thiếp vô tội!”

Nàng ta khóc không kìm được.

Ai ngờ, Mặc Vân Khinh thường ngày đối xử dịu dàng với nàng ta, hôm nay giống như đã trở thành một người khác vậy.

Hắn ta hung hắng đá nàng ta ra: “Vân Ngọc Linh, ngươi thực sự khiến ta thấy phát ốm!”

Vào lúc này, cơn đau dữ dội khi bị đá vào bụng dưới vẫn không bằng cơn đau lòng của nàng ta!

Vân Ngọc Linh ôm chặt lấy bụng dưới, sau khi bị đá, máu chảy thành sông…

Nàng ta cau mày, vẻ mặt đau khổ nhìn lấy Mặc Vân Khinh, làm thế nào cũng không dám tin nam nhân này lại trở mặt nhanh như vậy.

Những ngày trước, sự chăm sóc dịu dàng của hắn ta dành cho nàng ta đều hoá thành mây khói. Dường như nam nhân u ám ở trước mắt đây mới là dáng vẻ vốn có của hắn ta.

Trong những năm qua, Mặc Vân Khinh chưa từng nổi giận với nàng ta.

Vân Ngọc Linh liền ngây thơ cho rằng nàng ta khác trong trái tim của hắn ta.

Nàng ta chính là chân mệnh thiên nữ của hắn ta!

chapter content



Càng nghĩ thì Tân Nghiên Tuyết trong lòng càng vui, càng hưng phấn, nàng ta không kiềm được muốn bật cười thành tiếng.

Nàng ta vội vàng xoay người đi, quay lưng về phía Mặc Vân Khinh để hắn ta không nhìn thấy.

Vân Ngọc Linh lúc này cũng không màng tranh cãi với Tân Nghiên Tuyết, bị bà tử tóm lấy tay lôi ra ngoài, nàng ta cố gắng giấy dụa: “Vương gia, thiếp là bị người ta hãm hại!”

“Vương gia, chuyện này không đúng, không đúng mài”

Cũng không biết nàng ta thực sự ra máu vì sảy thai hay là đến kỳ kinh.

Hoặc nói cách khác, nàng ta hoàn toàn không có mang thai, nhưng lại bị đại phu và Phàn thái y chấn đoán là có thai…

Tóm lại, cho dù là loại tình huống nào, cũng đều rất bất lợi với nàng ta, rất có khả năng có người muốn hãm hại nàng ta!

Vân Ngọc Linh đã bị lôi đến cửa.

Thấy Mặc Vân Khinh thờ ơ không hề quay đầu lại nhìn nàng ta, nàng ta lo lắng hét lớn: “Vương gia, thiếp đã biết rồi, thiếp biết là ai muốn hại thiếp!”