Mặc Lệ Nga cười, lùi về phía sau hai bước và ngồi xuống, không để ý tới Mặc Phùng Dương mà chỉ tò mò nhìn Cố Thanh: “Hóa ra ngươi chính là Nhị gia trong truyền thuyết?”
“Trong truyền thuyết?”
Cái từ diễn tả này khiến nụ cười trên mặt Cố Thành càng thêm sâu hơn: “Không biết Cửu công chúa đã nghe tin đồn từ ai?”
“Bổn công chúa quên mất rồi.”
Mặc Lệ Nga lắc đầu.
Nàng ta cẩn thận nhớ lại.
Hình như là đám người Mạt Liên thường hay bát quái bên tai nàng ta.
Nói gì mà Nhị gia Cố Thanh nhà họ Cố là mỹ nam số một ở kinh thành!
Trước kia, mẫu thân Cố thị của Vân Khương Mịch cũng là đệ nhất mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành.
Nói chung, người nhà họ Cố ai cũng đẹp.
Mỹ nhân hay mỹ nam đều như vậy.
Tuy nhiên thật đáng tiếc là từ nhỏ vị Cố nhị gia này thường hay đau ốm. Vì thế ít tiếp xúc với bên ngoài, gần như chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, rất hiếm người có thể nhìn thấy gương mặt thật của hắn ta.
Đó là lý do Mặc Lệ Nga có chút ấn tượng.
Lúc này tận mắt nhìn thấy…
Mặc dù vị Cố nhị gia này lớn hơn nàng ta một thế hệ, nhưng dung mạo khôi ngô, khí chất ôn nhuận.
Tuy rằng ngồi trên xe lăn đi lại bất tiện, nhưng với gương mặt này, khí chất ngần này đủ khiến người ta mê đắm.
Hắn ta giống như một dòng suối nước nóng.
Có thể mang đến ấm áp cho người khác ở trong trời đông giá rét.
Trong mắt Mặc Lệ Nga lộ ra vài phần si mê.
Cố Thanh vẫn cười ôn hòa: “Cố Thanh thực sự không dám nhận lời đồn. Ta chỉ là một người mắc bệnh cũ, rất ít khi bước ra khỏi phủ nên mới có những tin đồn thần bí này lan truyền mà thôi”
Vân Khương Mịch nhấp một ngụm trà.
“Lệ Nga, muội còn chưa nói mình tới tìm tỷ có việc gì?”
Nàng quay đầu nhìn Mặc Lệ Nga: “Sao lại tìm được đến nhà họ Cố? Thực sự có việc gì gấp à?”
Mặc Lệ Nga vội vã dời tâm mắt.
Nếu hôm nay nàng ta coi Vân Khương Mịch như thân tỷ tỷ, vậy ngoại tổ phụ của tỷ ấy cũng là ngoại tổ phụ của nàng ta.
Cửu cửu của tỷ ấy cũng là cửu cửu của nàng ta.
Mặc Lệ Nga nói: “Tất nhiên có việc quan trọng! Muội chờ tỷ ở vương phủ đến sau giờ Dậu nhưng chẳng tỷ về! Hạ nhân nói tỷ và Thất ca đến nhà họ Cố đón Phong Bảo nên muội mới tìm tới đây!”
“Nếu như muộn nữa, cửa cung sẽ khóa mất!”
Nói xong, nàng ta nhìn thoáng qua Cố Bắc Trung và Cố Thanh.
“Mặc dù việc rất quan trọng, nhưng ngoại tổ phụ và cửu cửu không phải người ngoài, muội sẽ nói thẳng”
Nha đầu này tỏ ra rất quen thuộc.
Một tiếng “ngoại tổ phụ”, “cửu cửu” gọi còn thân thiết hơn Vân Khương Mịch!
Cố Bắc Trung vội vã xua tay: “Cửu công chúa, lão hủ không dám!”
Ông đứng lên: “Các con có chuyện muốn nói, ông già ta nên tránh mặt trước thì hơn!”