Song Phong Bảo thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, tay chân cũng không tính là quá dài, nhưng lại đúng ngay thời điểm hay vươn người.
Trong lúc ngủ mơ, không biết thằng bé mơ thấy cái gì. Mà thường xuyên đá chân lại đây, khiến đùi Mặc Phùng Dương một trận đau nhức.
Trong bóng đêm, khuôn mặt tuấn tú của hắn nhăn thành một đoàn.
Nếu không phải thằng bé này thật sự ngủ rất sâu, Mặc Phùng Dương đã nghỉ ngờ thằng nhóc này cố tình đá hắn!
Tiểu tử này!
Chân thật có lực!
Chỉ thấy trên mặt đất, trên mặt bàn chất đây rương hòm!
Còn có các loại hộp gấm lớn lớn bé bé xếp thành từng tòa núi nhỏ.
Rương hòm và các hộp gấm đều được khóa lại, chưa bị ai mở ra.
Nghe được giọng nói đầy ngạc nhiên của Vân Khương Mịch. Như Ngọc vội vàng tiến vào: “Vương phi, làm sao vậy?”
“Đây là tình huống gì?”
Vân Khương Mịch chớp mắt: “Ban đầu ta còn tưởng rằng viện Ánh Nguyệt có trộm! Nhưng tên trộm nào lại ngu như thế, chuyển cho ta nhiều thứ vậy?”
“Có trộm?”
Như Ngọc tỏ vẻ vô cùng nghỉ hoặc, nghe không hiểu câu đó có ý gì.
Sửng sốt một chút, nàng ấy mới lên tiếng: “Vương gia chính là tên trộm kia.”
“Vương gia?”
Vân Khương Mịch lắp bắp kinh hãi: “Những thứ này đều là Mặc Phùng Dương đưa tới?”
“Đúng vậy!”
Như Ngọc đến gần, cười tươi chỉ vào một chiếc rương và một hộp gấm: “Vương phi, Vương gia nói muốn cho người kinh hỉ. Còn bảo người phải tự tay mở mấy chiếc rương này, không được để người khác làm thay”