Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 41: Rốt cuộc chống lưng cho ai






Nếu đổi lại là một Vân Khương Mịch trước kia, chỉ cần hắn mới cho nàng chút ngon ngọt, e là nàng đã lập tức chạy lạch bạch tới đây.

Hận không thể đóng gói cả người mình đưa lên giường của hắn.

Nhưng lúc này, ánh mắt nữ nhân trong ngực hắn có vài phần hoảng loạn. Dường như là vì không biết phải làm gì trước hành động thân mật thế này, hai tay nhỏ của nàng chắn giữa hai người, muốn đẩy Mặc Phùng Dương ra.

“Mặc Phùng Dương, ngươi có thể nói chuyện một cách đàng hoàng hay không?”

Nàng cắn răng: “Đúng là ta có việc nhờ vả ngươi, nhưng ta cũng đã giúp ngươi không ít!”

“Đối với ngươi mà nói, đây là một chuyện bé như con kiến, chỉ là thuận tay mà thôi!”

Bây giờ, mới biết sợ sao?

Nhớ lại khoảng thời gian này, nàng to gan lớn mật dám làm càn trước mặt hắn. Không hiểu sao Mặc Phùng Dương lại cảm thấy dáng vẻ nàng lúc này lại càng thú vị hơn.

So với nàng của trước kia, giống như là hai người khác nhau.

Rốt cuộc nữ nhận này bị làm sao vậy?

Nàng thật sự là Vân Khương Mịch thật sao?

Vốn muốn nương việc này thử nàng một chút, rồi lại phát hiện nàng càng khiến hắn không nhìn thấu hơn…

Mặc Phùng Dương từ từ buông lỏng nàng ra: “Ngày mai Bổn Vương sẽ tiến cung với ngươi. Nếu không có việc gì, Bổn Vương ra ngoài đây, buổi tối không cần chờ ta về dùng bữa.”

“Ai chờ ngươi…”

Vân Khương Mịch hừ nhẹ một tiếng.

Hắn đi ra ngoài cửa, nghe nàng nói vậy bèn xoay người nhìn nàng.

Vừa thấy ánh mắt sắc bén của hắn, nàng sợ hắn đổi ý, ngày mai không tiến cung với nàng.

Vân Khương Mịch vội vàng sửa miệng: “Được, Vương gia! Ngài đi thong thả, trên đường đi nhớ phải cẩn thận.”

Mặc Phùng Dương: “… Còn không nhanh chóng dọn dẹp đi, nếu người không biết còn tưởng rằng Vương phi của Bổn Vương là ăn mày đấy! Còn ra thể thống gì đây!”

Ăn mày!

Cái tên cẩu nam nhân này, cay nghiệt thật đấy!

Vân Khương Mịch vẫn giữ nụ cười mỉm chi đúng mực.

Vân Ăn Mày: “Dạ, thiếp thân cung kính nghe lời dặn dò của Vương gia.”

Nàng hành lễ, bày ra dáng vẻ hiền lương thục đức.

Lúc này Mặc Phùng Dương mới hài lòng đi ra ngoài.

Hôm sau.

Lúc Mặc Phùng Dương hạ triều đã cố ý trở về đón Vân Khương Mịch cùng tiến cung. Cung nhân trong cung Vị Ương vừa thấy nàng lại tới, trong lòng âm thầm than khổ.

Vị chủ nhân Minh Vương phi này đúng là một người kiên nhẫn!

Biết rõ công chúa không muốn gặp nàng, hôm qua đã tức giận đến mức tăng huyết áp ngất đi rồi…

Sao hôm nay lại đến nữa vậy?

Chỉ cần nàng tới, cả cung Vị Ương sẽ không được bình yên, các cung nhân đều bị liên lụy.

Mặc Lệ Nga vừa thấy Vân Khương Mịch đã tức giận ngập trời, dưới sự giận dữ của nàng ta, cả cung Vị Ương cũng phải run lên bần bật, huống chi là các cung nhân vô tội này?

Hôm qua, đến cả Mạt Liên tỷ tỷ cũng bị trách phạt!

Cung nhân bày ra khuôn mặt nhăn nhúm như khổ qua: “Vương phi, sao ngài lại tới đây nữa?”

Trong giọng nói của hắn còn chứa cả tiếng khóc nức nở.

Vân Khương Mịch: “… Bổn Vương phi đáng sợ như vậy sao? Tại sao ngươi vừa thấy ta thì đã khóc?”

Vì sao lại khóc, trong lòng nàng còn không rõ sao?

Trong lòng cung nhân thầm kêu khổ, trên mặt vẫn bày ra nụ cười miễn cưỡng: “Vương phi, công chúa nhà ta còn chưa khỏe lại! Hôm qua ngài vừa đi, công chúa đã cáu kỉnh nổi giận, tức đến mức đau thắt tim.”

“Đến cả miệng cũng nổi mụn nhiệt! Thái y đến thăm bệnh, nói đúng là bị nóng trong người.”

“Để công chúa tránh xa nguồn cơn tức giận, cho nên…”

“Nguồn cơn tức giận” này ngoại trừ vị Minh Vương phi trước mặt ra thì còn ai nữa?

Cho nên, cung nhân cũng không dám để nàng đi vào.

Tuy Mặc Phùng Dương cùng tiến cung với Vân Khương Mịch.

Nhưng vào lúc này nàng đang đứng dưới chân tường. Cung nhân đứng ở bên trong cánh cửa không bước ra, cho nên dưới góc độ này, đúng là không nhìn thấy sự hiện diện của Mặc Phùng Dương.

Nghe được lời cung nhân nói, hắn hơi nhướng mày.

Hắn không ngờ rằng, nữ nhân này lại có “Lực sát thương” lớn như thế.

Ngày thường, Lệ Nga là người nóng tính nhất.

Trước giờ chỉ có nàng ta chọc người ta tức giận.

Vậy mà lần này lại bị Vân Khương Mịch chọc tức thành như vậy?

Cũng khó trách, Vân Khương Mịch lại nhờ vả hắn cùng tới Cung Vị Ương… Mặc Phùng Dương đi ra khỏi góc tường, vẻ mặt vô cảm đứng bên cạnh Vân Khương Mịch.

Cung nhân vừa thấy hắn đã lập tức quỳ xuống thỉnh an: “Nô tài thỉnh an Vương gia.”

Mặc Phùng Dương không nói gì, đi thẳng vào trong.

Đi được hai bước, hắn thấy Vân Khương Mịch còn đứng ở ngoài cửa, không khỏi nhíu mày: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

“Làm chó canh cửa à?”

Lúc này Vân Khương Mịch lấy lại được tinh thần.

Thế mà nàng lại bị tên cẩu nam nhân này đá xéo?

Còn làm trò trước mặt cung nhân, có thể giữ cho nàng chút thể diện hay không?

Không may, có việc nhờ vả người ta thì phải cúi đầu.

Nàng đáp lại một tiếng, rồi vội vàng bước qua ngạch cửa đi vào theo. Cung nhân phía sau lúc này mới đứng dậy, cẩn thận đóng cửa lại, không dám đi lên cản người.

Có Mặc Phùng Dương mở đường, Vân Khương Mịch thuận lợi đi vào tẩm điện của Mặc Lệ Nga.

Hôm qua Mạt Liên bị vả miệng, hôm nay gương mặt vừa sưng vừa đỏ.

Nhưng hôm qua Vân Khương Mịch đã nói chuyện giúp nàng ta, vì thế nàng ta cũng không ghi hận nàng.

Thấy nàng đi vào, vẻ mặt nàng ta đầy khẩn trương đi lên đón tiếp, sau đó khoa tay múa chân với nàng, ra hiệu “Đi ra ngoài nói chuyện”.

“Sao Vương phi lại tới nữa vậy? Công chúa tức điên, nói rằng nếu như ngài dám tới cung Vị Ương, nàng muốn xách ngài…”

Sau khi nhìn thấy Mặc Phùng Dương ngồi ở ngoại điện, Mạt Liên vội nuốt hết mấy lời đã trồi ra tới miệng xuống.

Mặc Phùng Dương lạnh nhạt hỏi: “Xách nàng làm gì?”

“Xách Vương phi đi ngũ mã phanh thây, băm vằm cho chó ăn.”

Mạt Liên rụt cổ, thật cẩn thận nói.

“Nàng cũng có gan lớn lắm! Dám nói chuyện với chị dâu nàng như vậy!”

Trên mặt Mặc Phùng Dương không hề có chút ý cười, lời này mới nghe thì như là răn dạy Mặc Lệ Nga, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại thì có thể nhận ra trong giọng nói mang theo vài phần cưng chiều và ý cười.

Vân Khương Mịch không phục.

Cuối cùng hắn đến đây để chống lưng cho ai!

Nàng mắt to trừng mắt nhỏ với hắn: “Vương gia, trà của cung Vị Ương uống ngon không?”

Thấy nàng không vui, lúc này Mặc Phùng Dương mới buông chén trà, căn dặn Mạt Liên: “Đi gọi công chúa ra đây, Bổn Vương có chuyện muốn nói với nàng.”

Hắn đã có lời, Mạt Liên không dám khước từ.

Chốc lát sau, Mặc Lệ Nga xụ mặt đi ra.

Nàng ta vờ như không nhìn thấy Vân Khương Mịch, đi thẳng đến chỗ đối diện với Mặc Phùng Dương rồi ngồi xuống: “Sao Thất ca ca lại tới đây? Nghe nói bây giờ huynh đang tiếp quản Thần Cơ Doanh, không phải đây là lúc bận trăm công ngàn việc sao?”

“Dù có bận, Bổn Vương cũng phải có thời gian tới thăm muội.”

Giọng điệu của Mặc Phùng Dương nhàn nhạt: “Nghe nói hôm qua muội bị Thất tẩu của muội chọc cho tức đến ngất đi?”

“Đúng!”

chapter content



“Cửu công chúa, ta tới là muốn nói cho muội biết chuyện bốn năm trước…”

Lời còn chưa kịp nói xong thì đã bị Mặc Lệ Nga ngắt lời, giọng nói nàng ta trở nên đầy bén nhọn, cực kỳ kháng cự: “Không nghe! Bản công chúa không nghe! Ngươi cút cho ta, đi ra ngoài!”

Thấy thế, đôi mắt Mặc Phùng Dương trầm xuống.

Hắn không vui nói: “Lệ Nga, để cho nàng nói hết lời đi!”

Chỉ một câu, Mặc Lệ Nga đã lập tức nghe lời.

Tuy rằng nàng ta không cam lòng, trừng mắt với Vân Khương Mịch, nhưng dáng vẻ đã thành thật yên tĩnh hơn.

Vân Khương Mịch nhẹ nhàng thở phào một hơi, gọi ra bên ngoài “Như Minh, đưa người vào trong!”