Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 391




“Chẳng lẽ vẫn còn chưa quên được tình cũ với Đức phi nương nương sao?”



Triệu hoàng hậu kinh sợ, phản ứng lại: “Làm sao bổn cung biết được?”



“Bổn cùng coi thường tiện nhân Đức phi này rồi! Cho dù có cãi nhau với hoàng thượng, chiến tranh lạnh lâu như vậy, hoàng thượng vẫn không muốn đụng chạm với nữ nhân khác?!”



Bà ta cười lạnh: “Lúc trước hoàng thượng lạm tình, hậu cung phi tần đều có thể được ngài sủng hạnh”



“Bổn cùng không ngờ, hoàng thượng đã có tuổi rồi mà vẫn còn quan tâm đến chuyện tình cảm?”



Vì Đức phi mà không muốn đụng chạm với nữ nhân khác?



Nếu như không phải vì bà ta đã già, xuống sắc, bị Mặc Quốc Thiên ruồng bỏ, lại là người đứng đầu lục cung…



Bà vẫn muốn thử xem, Mặc Quốc Thiên có thật sự không muốn đụng vào nữ nhân khác hay không!



Nhưng thân làm hoàng hậu, bà ta không làm được chuyện vô liêm sỉ thế này.



Tôn Đáp Ứng chỉ biết khóc.



“Khóc thì có cách gì chứ?”



Triệu hoàng hậu nghiêm khác nhìn nàng ta: “Ngồi đó khóc lóc chỉ bằng suy nghĩ ra cách, làm sao để được hoàn thượng sủng hạnh!”



“Ngươi vẫn còn trẻ, nhân lúc còn sớm sinh một hài tử mới là chuyện gấp”



“Hoàng thượng đã tuổi xế chiều, nếu ngươi mang thai coi như là về già rồi vẫn có con! Hoàng thượng nhất định sẽ sủng ái ngươi hơn.”



Bà ta đưa ra chủ ý cho Tôn Đáp Ứng.



Vốn dĩ cho rằng, Tôn Đáp Ứng này tốt xấu gì cũng là một vương giả.



Dù sao một khi đã vào cung, liền có thể được hoàng thượng sủng hạnh, nhưng trái tim của hoàng thượng đã bị Đức phi giành lấy…



Nào ngờ, đúng là phế phẩm rác rưởi!



Cho đến bây giờ cũng ngủ dưới Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sợ rằng bị người khác cười đến rụng cả răng.



“Nhưng mà nương nương, hoàng thượng không muốn đụng vào thần thiếp! Thần thiếp đã cố gắng thử qua rất nhiều lân, nhưng hoàng thượng vẫn cụt hứng không thích thú.



Không chỉ là cụt hứng!



Mặc Quốc Thiên không hề hứng thú với nàng ta!



Mỗi khi đến đêm, kéo chăn che đầu đi ngủ, xưa đến nay không thèm liếc nhìn nàng ta đến một cái.



C€ó lúc Tôn Đáp Ứng còn lén lút vượt rào, nhưng vẫn bị Mặc Quốc Thiên đuổi xuống.



Ban đêm ra lệnh bắt nàng ta phải quay mặt ra cửa, không được phép nhìn ông ta…



Tôn Đáp Ứng cực kỳ tủi thân: “Nương nương, thần thiếp thật sự không có cách nào khác, xin nương nương tội nghiệp, xót thương cho thần thiếp, xin nương nương chỉ giáo!”



Triệu hoàng hậu hít một hơi thật sâu.



Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể ra sức một phen.



Bà nhìn thật sâu vào đôi mắt nàng ta: “Ngươi có biết trên đời này, nam nữ không tâm thì cũng có thể động tình không?”



Câu nói này quá thâm sâu, kẻ ngu ngốc như Tôn Đáp Ứng, hoàn toàn nghe không hiểu!



Vẻ mặt nàng ta ngây ra, lắc đầu: “Thần thiếp không hiểu”



Triệu hoàng hậu: “…”



Không thể thay đổi.



“Hoàng thượng không chỉ không động tâm với người thận chí đến cả việc lên giường động tình cũng chẳng muốn. Nam nhân mà, đều là động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ: Bà hít sâu một hơi, kiềm nén sự tức giận trong lòng.



Kiên nhãn giải thích cho đồ ngu ngốc này: “Tướng mạo ngươi còn trẻ, nhìn cũng thông thạo chuyện trên giường”



Mặc dù Tôn Đáp Ứng còn chưa trải sự đời.