Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 389




Đành bất đắc dĩ chuyển sự chú ý sang Tôn Đáp Ứng.



Tiểu tiện nhân này, ngu xuẩn một chút, nhưng có một trái tim kiên quyết “trèo lên”!



Hơn nữa, nàng ta cần phải là một nữ nhân ngu ngốc.



Thứ nhất, nắm được nàng ta trong tay; Thứ hai, chẳng phải Đức phi cũng ngu ngốc sao?



Hoàng thượng sủng ái Đức phi ngu ngốc kia bao nhiêu năm nay, bây giờ cuối cùng lại chán ghét mà vứt bỏ. Bà ta liền “phục chế hoàn toàn” một người khác, trẻ tuổi hơn, ngu ngốc hơn “Đức phi”!



Tôn Đáp Ứng, đang là lựa chọn tốt nhất.



Thấy nàng ta nước mắt dàn dụa, Triệu hoàng hậu cảm thấy đau đầu.



Nhưng vẫn giữ được ánh mắt mạnh mẽ, kiềm nén sự mất kiên nhẫn: “Tôn Đáp Ứng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi từ từ nói cho bổn cung nghe xem”



“Nương nương, hôm nay hoàng thượng vẫn không chịu đến cung Khôn Ninh”



Tôn Đáp Ứng lau nước mắt, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng: “Thần thiếp không cam lòng, liền đến ngự thư phòng chờ đợi “Nào biết Minh vương phi vừa đúng lúc đi đến, làm cho thần thiếp nhục nhã một phen!”



Nhớ lại khoảng thời gian qua, chuyện của Vân Khương Mịch đối xử với nàng ta và ca ca của nàng ta, Tôn Đáp Ứng liền hận không thể giết được nàng: “Nương nương, Minh vương phi quả thật rất láo xược!”



“Cũng không biết hoàng thượng vì cái gì, phải đồng ý cho nàng ta tự do ra vào ngự thư phòng.”



“Thứ lõi cho thần thiếp lắm lời…”



Nàng ta ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát ánh mắt của Triệu hoàng hậu: “Nương nương, trong cung có quy định, hậu cung không được tham gia vào chính sự!”



Nàng có ý đồ nhắc nhở Triệu hoàng hậu, Vân Khương Mịch “tham gia vào chính sự’ rồi, phải trách phạt!



Nào ngờ Triệu hoàng hậu tức giận: “Ngươi cho rằng bổn cung không biết sao, hậu cung không thể tham gia vào việc chính sự?”



“Chỉ là hoàng thường kiên quyết, bổn cung còn có cách nào chứ!”



Quả thật hậu cung không thể tham gia vào chính sự, nhưng Vân Khương Mịch lại có thể!



Điều này đã khiến cho Triệu hoàng hậu tức đến nghiến răng nghiến lợi… Hai nhi tức của bà, không có một ai có thể có được đặc ân này.



Không có một ai, có thể lọt vào mắt của hoàng thượng!



Chu Vũ Oang chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ngu ngốc!



Ai biết đó là Vân Khương Mịch!



Chẳng phải từ trước đến này tiểu tiện nhân này rất đần độn sao?



Hiện tại vừa thông minh, vừa tài giỏi, hoàng thượng một lòng một dạ tín nhiệm nàng… Ngươi nói xem có tức hay không!



“Nương nương, hoàng thượng có lẽ đã bị Minh vương phi kia che mắt rồi?”



Tôn Đáp Ứng cẩn thận nhìn ra bên ngoài, Trương ma ma đang đứng canh trước cửa, nàng ta liên yên tâm nói: “Thần thiếp nghe nói, hoàng thượng rất nghe theo lời Minh vương phi, cầu gì được nấy!”



Có vẻ như bà ta vẫn không biết chuyện này!



Triệu hoàng hậu tức giận, liếc nhìn nàng sao: “Thì sao?”



“Cho nên thần thiếp nghi ngờ… Giữa Minh vương phi và hoàng thượng chắc chắn có điều mờ ám!”



Tôn Đáp Ứng to gan nói.



Lời vừa ra khỏi miệng, Triệu hoàng hậu đã tát cho nàng ta một bạt tai: “Láo xược! Dám nói lời như thế, không cần cái óc heo của người nữa sao?”



Triệu hoàng hậu hầm hầm giận dữ trừng mắt nhìn nàng ta.



Tôn Đáp Ứng bị bà ta tát một tai té ngã xuống đất.



“Nương nương! Thần thiếp cũng chỉ suy đoán!”



Nàng ta ôm mặt ngẩng đầu lên, oan ức nhìn Triệu hoàng hậu: “Minh vương phi vừa trẻ tuổi, lại…”



“Ngươi còn dám nói?”



Triệu hoàng hậu từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt nghiêm khắc không thể tưởng tượng được: “Ngươi không muốn sống nữa sao?”



Tôn Đáp Ứng lúc này mới uất ức ngậm miệng.



Triệu hoàng hậu cực kỳ tức giận.



Trương ma ma đứng ngoài cửa, vội vàng bước vào trấn an. Triệu hoàng hậu vừa ngồi xuống, vẻ mặt tức giận vẫn còn chưa tiêu tan: “Tôn Đáp Ứng, lời gì nên nói, lời gì không nên nói”



“Ngươi vào cung lâu như vậy rồi, bổn cung còn cho rằng ngươi đã biết!”