Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 377




Vân Khương Mịch vẫn đang mơ hồ, hắn ta chê những loại cây trồng đó bị ngâm còn chưa đủ thối sao?



Mặc Phùng Dương cũng nghỉ ngờ nhìn hắn ta.



Tống Tử Ngư nhẹ giọng hỏi: “Các người có tin ta không?”



“Đương nhiên là tin ngươi rồi! Nếu không sao dám dẫn ngươi trở về kinh thành chứ?”



Còn đưa hắn ta đến gặp thánh thượng nữa!



Vân Khương Mịch nghiêm túc nói: “Tống Tử Ngư, ngươi và Huyền Sơn tiên sinh là nhân vật thần bí lợi hại nhất mà ta quen biết! Lúc nãy ta đã võ ngực bảo đảm ở trước mặt phụ hoàng là ngươi nhất định có thể hóa giải nguy cơ này”



“Nếu ngươi không làm được thì ta sẽ học bò kiểu chó trước mặt phụ hoàng đói”



Tống Tử Ngư cười khẽ: “Yên tâm, ta và sư phụ sẽ không để cho người học bò kiểu chó đâu”



Lời của Huyền Sơn tiên sinh không tin được, nhưng lời của Tống Tử Ngư… thì nàng tin!



Lúc này Vân Khương Mịch mới gật đầu: “Không cần biết hai người cầu mưa như thế nào, nhưng tại sao ngày mai không cầu mưa ở kinh thành, mà lại muốn đến núi Vân Vụ cầu mưa?”



“Núi Vân Vụ linh khí dồi dào, có thần linh chiếu cố”



Tống Tử Ngư giải thích.



Nhưng thật ra là vì… Huyền Sơn tiên sinh sống chết cũng không chịu xuống núi!



Mấy ngày nay hắn ta ở núi Vân Vụ lấy mềm trị cứng để lừa Huyền Sơn tiên sinh xuống núi!



Nhưng lần này cầu mưa không phải là chuyện nhỏ, Tống Tử Ngư sợ ông ta không làm được một mình. Cho nên cho dù như thế nào, hắn ta cũng phải cầu mưa cùng với sư phụ Huyền Sơn tiên sinh.



Lời giải thích này cũng không khiến cho Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương hoài nghi.



Lúc này đã là đêm khuya, nhưng Mặc Phùng Dương lập tức sai người chuẩn bị đốt lửa, nồi lớn để nấu thuốc, làm theo lời dặn dò của Tống Tử Ngư.



Tống Tử Ngư lại dặn dò trước giờ Mão phải chuẩn bị cái gì đó rồi chạy về núi Vân Vụ trong đêm.



Đêm nay Vân Khương Mịch ngủ không ngon cho lắm.



Nàng vừa tỉnh lại thì chỉ mới vừa qua giờ Dần.



Phong Bảo vẫn còn đang ngủ say, sau khi nàng dặn dò Như Ngọc vào chăm sóc nó thì ăn mặc chỉnh tề rồi đi đến tiền viện.



Thuốc nước sớm đã được nấu xong, Mặc Phùng Dương đang hạ lệnh đem toàn bộ những thuốc nước này rắc vào điền địa của bách tính.



Nói cũng kỳ lạ, trận mưa lớn đó chỉ làm cây trồng của bách tính ở kinh thành chịu nạn. Ra khỏi kinh thành, cây trông của bách tính phát triển rất tốt, ngay cả một con châu chấu cũng không nhìn thấy.



Hơn nữa nước mưa đã tích lũy được hai tháng ở điền địa trong kinh thành.



Có bách tính cố ý xả nước đọng đi, nhưng ngày sau nước vẫn đầy đất.



Chuyện quỷ dị như thế càng khiến bách tính bàn tán khắp nơi.



Cây trồng bị ngâm trong điền địa, ai cũng không dám dính vào, chỉ có thể ngày ngày báo lên triều đình.



Tối hôm qua Tống Tử Ngư đã đặc biệt dặn dò phải đợi sau khi thuốc nước nguội lạnh, trước giờ Mão phải rắc thuốc vào điền địa của tất cả bách tính.



Nhìn đám người Như Vân ra ra vào vào bận rộn, Vân Khương Mịch nhíu mày.



“Lúc này đi rắc thuốc nước thì chẳng phải nước mưa sẽ rửa sạch toàn bộ thuốc nước sao?”



Hơn nữa cây trồng đã thối rữa trên mặt đất, cho dù rắc thuốc thì nó có thể sống lại sao?



Mặc Phùng Dương bận đến đầu đầy mồ hôi, thấy nàng dậy sớm như vậy, hăn lập tức nói hôm qua nàng ngủ muộn, đi ngủ thêm chút đi! Nơi này không có gì nàng có thể giúp đỡ được đâu”



Giúp đỡ?



Vân Khương Mịch bĩu môi: “Ta chỉ là đến xem một chút, không ra tay.”



Mặc Phùng Dương liếc nàng một cái: “Phong Bảo vẫn chưa tỉnh sao?”



“Vẫn chưa”



Vân Khương Mịch ngáp một cái: “Như Ngọc đang ở cùng nó: Mặc Phùng Dương không trả lời nữa, hắn tự mình xách thùng gỗ đầy thuốc nước ra ngoài.



Như Minh lau mồ hôi trên trán, chạy đến bên cạnh Vân Khương Mịch rồi ngồi xuống bậc thềm: “Vương phi, có một tin bát quái, người có muốn nghe không?”



Vân Khương Mịch liếc hắn ta một cái: “Bao nhiêu bạc?”



Có lẽ do lúc trước nàng “xúi giục” Như Minh đi nghe ngóng các loại bát quái trong kinh thành, sau khi trở về sẽ đổi bạc, nên hắn ta lập tức coi chuyện này là sinh kế của hắn ta.



Hắn ta cũng bắt đầu “tìm nàng bán tin bát quái”.