Mạt Liên vội vàng nói: “Vương phi, nàng ta là Thuý Chi!”
Thấy người ngoài cửa là Vân Khương Mịch và Mặc Lệ Nga, Thuý Chi bị dọa đến mức sắc mặt trông như màu đất, lúc này mới xoay người tiến vào trong điện cấp tốc báo tin cho Tôn đáp ứng.
Như Ngọc nhìn xuống bên chân, cung nhân tu sửa mái ngói làm rơi một miếng, đá một cước văng ra ngoài.
Miếng ngói vỡ chuẩn xác đập trúng đầu gối của Thuý Chỉ, ả ta “bịch”” một tiếng quỳ xuống đất, thậm chí đầu gối cũng bị trầy da.
Có thể thấy Như Ngọc này thật sự không đơn giản!
Thuý Chỉ sắc mặt đau đớn, cúi đầu kêu một tiếng.
Vân Khương Mịch đến gần, từ trên cao nhìn xuống ả ta: “Ngươi chính là Thuý Chi?”
Thuý Chỉ không giở thói khôn vặt, vội vàng gật đầu: “Hồi, hồi Vương phi, nô tỳ là Thuý Chi”
“Được! Vừa nấy ta còn không biết ai là Thuý Chi, hoá ra là ngươi. Mà thật ra cũng nhờ có tiểu thư muội này, chỉ một tiếng là đã gọi được ngươi ra rồi, bằng không thì bổn vương phi lại phải tốn nhiều công sức”
Sắc mặt nàng dần dần trở nên âm lãnh: “Ngẩng đầu lên, bổn vương phi nhìn một cái”
Thuý Chỉ không dám cự tuyệt nâng cầm lên, ánh mắt cũng không dám đối diện với Vân Khương Mịch.
“Quả nhiên là miệng rộng lưỡi to”
Vân Khương Mịch cong môi: “Cái miệng hồ ngôn loạn ngữ này của ngươi có giữ lại cũng vô ích”
“Như Ngọc, cắt đầu lưỡi của nàng ta cho chó ăn!”
“Rõ, vương phi”
Ở Minh Vương phủ, thân phận của Như Ngọc tương đương với ám vệ. Điểm khác biệt duy nhất, nàng ấy là một cô nương gia.
Thế nhưng nàng ấy hạ thủ kiên quyết, thậm chí còn lưu loát hơn so với nam nhân!
Tiểu cung nữ chần chừ một lát, lén lút chạy ra ngoài từ cửa sau.
Lúc này Tôn đáp ứng mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy Vân Khương Mịch và Mặc Lệ Nga đã đi vào.
“Ta còn nói là ai! Hoá ra là Minh Vương phi và Cửu công chúa! Cung Tích Nguyệt ta đây hẻo lánh, hôm nay ngọn gió nào thổi tới mà lại có thể khiến các ngươi..”
Nàng ta miễn cưỡng cười nói.
Lời còn chưa dứt thì đã bị Vân Khương Mịch ngắt ngang.
Nàng và Mặc Lệ Nga không chỉ mang theo Mạt Liên tới mà còn dẫn theo vài nha hoàn của cung Vị Ương.
“Đập cho ta!”
Vân Khương Mịch hạ lệnh, Mạc Liên sau lưng tiên phong động thủ, cầm bình hoa trong hộc tủ lên hung hăng nện xuống đất!
Âm thanh loảng xoảng vang lên, doạ Tôn đáp ứng bịt tai la hét!
“Các ngươi muốn làm gì! Ở đây là cung Tích Nguyệt, các ngươi quá càn rốt”
Nàng ta vốn tưởng rằng Vân Khương Mịch qua đây nhiều lắm cũng chỉ gây phiền phức một chút mà thôi.
Nàng ta cẩn thận ứng phó là được rồi.
Thế mà tiện nhân này vừa vào cửa đã trực tiếp ra lệnh cung nữ đập đồ!
“Vân Khương Mịch! Ngươi đừng quá đáng! Hoàng thượng mà biết thì nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”