Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 359




“Phụ hoàng nói sẽ không gả muội cho Tôn Trọng Mạnh”



“Có thật không?”



Nét mặt Mặc Lệ Nga trở nên vui vẻ.



Thế nhưng rất nhanh sau đó lại ỉu xìu: “Nếu phụ hoàng không gả ta cho Tôn Trọng Mạnh, vì sao ta đi gặp người nhưng người thà gặp Tôn đáp ứng cũng không muốn gặp ta?”



Thấy bộ dạng mất mác của nàng, Vân Khương Mịch lắc đầu: “Không phải là không muốn gặp muội”



“Mà phụ hoàng nói… muội khóc lên khóc xuống không dứt, ngài ấy không dám gặp muội”



Vân Khương Mịch “tô điểm” nguyên văn lời nói của Mặc Quốc Thiên một chút.



Nàng muốn Mặc Lệ Nga biết, Mặc Quốc Thiên ngạ’ nàng khóc nên mới không muốn gặp nàng, vì sợ nàng lại muốn khóc.



“Muội nhìn muội một chút đi, hai ngày nay không ngừng khóc, mắt đều đã sưng lên rồi. Dựa theo tình huống muội khóc như vậy, phụ hoàng nào dám gặp muội đây?”



Mặc Lệ Nga ngượng ngùng cười nói: “Còn không phải vì ta khổ sở trong lòng sao?”



“Gặp phải vấn đề khó giải quyết thì phải đón nhận mà tìm cách giải quyết! Khóc có ích lợi gì?”



Vân Khương Mịch nhu thuận gật đầu: “Ta biết rồi, Thất tẩu tẩu”



Mẫu phi mặc kệ nàng, phụ hoàng mặc kệ nàng, Thất ca ca cũng mặc kệ nàng.



Cũng may vẫn còn Thất tẩu tẩu không mặc kệ nàng!



Nhớ lại mấy năm nay hiểu lầm Thất tẩu tẩu, Mặc Lệ Nga tự trách và hổ thẹn, đang định xin lỗi một lần nữa… Mạt Liên đã tức tối trở về.



“Vương phi! Tôn đáp ứng không cho Thuý Chỉ qua đây!”



Đôi mắt của Vân Khương Mịch hơi lóe lên một cái, nàng lạnh lùng cười nói: “Vậy thì xem ra Tôn đáp ứng muốn bổn vương phi tự mình đi một chuyến rồi!”



Tôn đáp ứng ở cung Tích Nguyệt.



Nhìn từ bề ngoài thì hiện tại nàng ta đang được sủng ái, thế nhưng cung Tích Nguyệt lại là địa phương có địa thế hẻo lánh.



Cung Khôn Ninh và cung Vĩnh Thọ là cung điện xa hoa nhất trong hậu cung.



Đám Thục phi có tư lịch lâu năm đều ở phụ cận cung Khôn Ninh và cung Vĩnh Thọ, như cung Trường Xuân, điện Trường Dạ vân vân. Chỉ có phi tân mới tiến cung hoặc có phân vị thấp, không được sủng ái thì mới ở những nơi hẻo lánh.



Cung Tích Nguyệt của Tôn đáp ứng còn là nơi hẻo lánh nhất trong những nơi hẻo lánh.



Tường viện phía sau cung Tích Nguyệt lại là lãnh cung.



Từ cung Vị Ương đi qua đó, Vân Khương Mịch đi đủ nửa canh giờ!



Mặc Lệ Nga khóc đến mức hai mắt sưng húp, vốn dĩ không muốn đi cùng nhưng thấy Vân Khương Mịch nổi giận đùng đùng, sợ là sẽ dỡ trần cung Tích Nguyệt thật cho nên không thể làm gì khác hơn là đi theo nàng.



Bởi vì mấy ngày trước có một trận mưa rơi xối xả.



Cung Tích Nguyệt lại không được sửa sang đã nhiều năm rồi, Tôn đáp ứng tiến cung thì Triệu hoàng hậu cũng chỉ sai người tu sửa qua loa một chút để nàng ta vào đó ở.



Hôm nay đẹp trời.



Cho nên có cung nhân đang tu sửa trần cung điện và sơn lại tường viện cho nàng ta.



Nhìn thấy Vân Khương Mịch và Mặc Lệ Nga đi vào, đám cung nhân lục tục đi xuống thỉnh an.



Vân Khương Mịch liếc nhìn bọn họ, trong mắt lóe lên một tia thâm ý.



Tôn đáp ứng đang ở trong điện, một tiểu cung nữ canh cửa đang khâu đế giày.



Nhìn thấy Vân Khương Mịch, tiểu cung nữ vội vã buông đế giày xuống định đi vào mật báo.



Vân Khương Mịch nháy mắt, thân thể Như Ngọc ở sau lưng nàng loé lên, động tác nhanh như thiểm điện bắt lấy tiểu cung nữ. Dưới tình thế cấp bách, tiểu cung nữ chỉ có thể hướng vào trong điện la lên: “Thuý Chỉ tỷ tỷ!”



Sau đó, nàng ta bị Như Ngọc bụm miệng, kéo sang một bên.



Đôi mắt của Vân Khương Mịch sắc như dao, lạnh lẽo như băng dọa tiểu cung nữ rùng mình một cái, bò lổm ngổm quỳ trên mặt đất.



“Sao vậy?”



Trong điền truyền đến một giọng nữ.