Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 344




Vân Khương Mịch thả lỏng tay dùng sức đẩy một cái, Tôn đáp ứng lại bị đẩy ngã xuống đất!



Lúc nãy chỉ bị đụng ngã ngồi trên đất, lần này chân trẹo, cả người ngã vào bụi hoa kế bên!



“Tiểu chủ…”



Mấy cung nữ hoảng sợ hô lên, từ từ đỡ Tôn đáp ứng dậy từ trong bụi hoa.



Trên đầu Tôn đáp ứng đầy lá cây và vụn cỏ, y phục cũng dính bùn.



Búi tóc lộn xộn, vẻ mặt nhếch nhác.



“Ngươi, ngươi thật to gan! Ngươi biết ta là ai không?”



Nàng ta không hề sửa sang lại dáng vẻ của mình, chỉ nhìn kẻ đầu sỏ Vân Khương Mịch, hung hăng nói: “Ngươi dám đối với ta như vậy, ta nói Hoàng Thượng chém đầu ngươi!”



Vân Khương Mịch lạnh lùng liếc nhìn một cái.



Xem ra vị này chính là tân sủng của Mặc Quốc Thiên, Tôn đáp ứng!



Ha ha, hôm nay tình cờ gặp kẻ thù rồi!



Thường thường Mặc Quốc Thiên cứ dọa dẫm đòi chém đầu nàng cũng thôi đi, Tôn đáp ứng này là cái thá gì?



“Thì ra ngươi chính là Tôn đáp ứng?”



“Ngươi đã biết ta thì lập tức quỳ xuống nhận lỗi cho ta! Nói không chừng bổn tiểu chủ còn có thể tha chết cho ngươi!”



Ngực Tôn đáp ứng phập phồng dữ dội, một tia đắc ý lóe lên trong mắt.



Thấy nàng ta tự cho là đúng như vậy, Vân Khương Mịch cười lạnh lùng trong lòng, bước lại gần nàng ta một bước: “Vậy sao, vậy ngươi biết ta là ai không?”



Lúc này, cung nữ phía sau Tôn đáp ứng cẩn thận từng chút bước lại thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng ta mấy câu.



“Tiểu chủ, vị này là Minh Vương Phi, người đừng chọc đến đâu!”



“Minh Vương Phi?”



Ánh mắt Tôn đáp ứng nghi ngờ.



Cũng không trách nàng ta không nhận ra Vân Khương Mịch.



Vân Khương Mịch ít khi ra vào hậu cung, vào cung khi đi thẳng đến Ngự Thư Phòng hoặc chỉ đi đến cung Vĩnh Thọ, đến cả cung Khôn Ninh cũng ít đến.



Mà vị Tôn đáp ứng này mới được đưa vào cung tháng trước.



Nên không nhận ra Vân Khương Mịch cũng không lạ gì.



“Minh Vương Phi thì sao?”



Nàng ta trưng ra vẻ mặt khinh thường: “Bổn tiểu chủ là nữ nhân của Hoàng Thượng, ngươi thấy ta đây còn phải gọi ta một tiếng Tôn nương nương mới phải!”



Nghe câu này xong, Vân Khương Mịch cảm thấy thật thú vị!



Đến cả mấy cung nữ sau lưng cũng hết hồn nhìn nàng ta…



Đầu óc Tôn đáp ứng không bị bệnh gì chứ?



Lại dám trước mặt Minh Vương Phi bảo nàng gọi nàng ta là Tôn nương nương!



Đợi lát nữa e rằng đến cả sao mình chết thế nào cũng chẳng biết nữa!



Thấy không thể ngăn được vị “Tôn nương nương” này tìm đường chết, mấy cung nữ đồng loạt lùi về sau một bước. Giữ khoảng cách an toàn với nàng ta, chỉ lo bị nàng ta liên lụy đến mình.



Chẳng những Vân Khương Mịch không giận mà còn cười.



Đột nhiên nàng giơ tay cầm hai bên má Tôn đáp ứng: “Tôn nương nương?”



“Ai cho ngươi tự tin dám nói như vậy? Nếu bổn Vương phi không gọi ngươi sẽ thế nào?”



Miệng Tôn đáp ứng bị bóp thành hình “O”, đau đến nỗi nàng ta phải nhíu mày, không nói được câu nào!



“Hôm nay thật khéo, ngươi đã tự đâm đầu vào tay bổn Vương Phi”



‘Vân Khương Mịch cười lạnh: “Nếu không, ta cũng sẽ tìm đến ngươi. Bây giờ bớt phiền phức rồi! Ngươi đi với ta, bổn Vương phi có chuyện muốn hỏi ngươi cho rõ!”



Nói xong, nàng dùng sức kéo một cái.



Thẳng thừng kéo mặt Tôn đáp ứng, lôi nàng ta vào sâu trong Ngự Hoa Viên.



Bên tay phải Vân Khương Mịch là một cành hoa mai.