Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 321




Tử Thanh vội vàng đỡ Tân Nghiên Tuyết ra ngoài.



“Vương phi, bình tĩnh”



Tân Nghiên Tuyết ra ngoài, nàng ta không quan tâm đến thân phận của mình, ngồi bệt xuống bậc thềm đá: “Buồn nôn!



Thật sự rất buồn nôn! Đồi phong bại tục!”



“Quả là phong thái yêu mị của một con tiểu hồ ly trong thanh lâu”



Là ai đã khiến cho Mặc Vân Khinh yêu thích loại nữ nhân này?



Vì muốn nịnh nọt lấy lòng Mặc Vân Khinh, chọc Tân Nghiên Tuyết tức chết, ngay cả thể diện mà Vân Ngọc Linh cũng không cần!



Tân Nghiên Tuyết giận đến mức toàn thân phát run: “Vương gia luôn nói khí chất của ta thanh ngọt như cúc. Thì ra đây không phải là đang khen ta, may mà ta luôn tự cho mình là đúng, cho rằng Vương gia thích ta như vậy!”



Không ngờ, Mặc Vân Khinh thích loại người như Vân Ngọc Linh, hồ ly tinh yêu mị và cưồng dãt Có phải là hồ ly tinh hay không?



Không phải Tân Nghiên Tuyết không biết!



Chẳng qua là những lời Mặc Vân Khinh nói sai rồi, những năm này, nàng ta tự tạo cho chính mình hình tượng “ôn nhu, điềm tĩnh”, tất cả đều vì bản thân nàng ta chứ không phải vì một thứ gì khác!



Thấy Vương phi đang rất tức giận, Tử Thanh vội vàng nói: “Vân nhị tiểu thư kia không thể lay động được địa vị của Vương phi.”



“Vừa nãy cười ha ha, người không biết còn tưởng là gà mẹ đẻ trứng nữa đấy!”



Câu nói này chọc cho Tân Nghiên Tuyết bật cười.



Nhưng ngay sau đó, mây mù trong mắt nàng ta tụ lại một “Vân Ngọc Linh cố ý chọc tức ta”



“Không sao, ta không coi trọng việc đó. Chúng ta còn nhiều thời gian!”



Tử Thanh vội hỏi: “Vương phi, thứ đó, thứ bên trong thức ăn… Vương gia ăn sẽ không sao chứ?”



“Không sao đâu. Bổn vương phi đã hỏi đại phu, thuốc này chỉ có tác dụng với nữ nhân. Vương gia là nam nhân, cho dù có ăn cũng không xảy ra vấn đề gì cả”



Vẻ mặt Tân Nghiên Tuyết đắc ý: “Chúng ta bỏ nhiều thêm một chút, chỉ cần lặng yên không một tiếng động…”



Tân Nghiên Tuyết quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt sau lưng, nghe tiếng thì thầm của Vân Ngọc Linh từ bên trong: “Vương gia, chàng vẫn đang mang bệnh, không thể làm xằng bậy được…



Tân Nghiên Tuyết nắm chặt hai tay.



Dù Vân Ngọc Linh có nghỉ ngờ đi chăng nữa, Tân Nghiên Tuyết cũng có thể ăn sạch đống đồ ăn đó trước mặt nàng ta!



Dù sao đi nữa Tân Nghiên Tuyết đã không thể mang thai được nữa, ăn hết những thứ này thì tình trạng cũng không thể tệ hơn!



Chỉ cần có thể lật đổ Vân Ngọc Linh!



Lưu Đại Văn bị chém đầu.



Khi Mặc Phùng Dương ra khỏi cung Vĩnh Thọ, vừa hay bắt gặp ngự lâm quân đang áp giải hắn ta đến pháp trường.



Mặc Phùng Dương không nhìn Lưu Đại Văn nhiều, vội vàng xuất cung.



Tống Tử Ngư không ở trong Vương phủ, Vân Khương Mịch đang phơi nắng ở hành lang.



Mỗi buổi sáng đều đưa Phong Bảo đến nhà họ Cố đã thành thói quen. Ban đầu, Vân Khương Mịch không quen khi không có hài tử ở bên cạnh, nhưng dần dà cũng cảm thấy quen…



Chỉ cảm thấy rất yên tĩnh!



Vân Khương Mịch có thể làm bất kỳ thứ gì nàng muốn!



“Tống Tử Ngư đâu?”



Mặc Phùng Dương vừa bước vào liền hỏi.



“Sao vậy?”



Vân Khương Mịch lấy chiếc khăn tay đang che trên mặt xuống, thấy vẻ mặt của Mặc Phùng Dương rất nghiêm túc: “Có chuyện gì à?”



Mặc Phùng Dương không kìm được, ngồi xuống bên cạnh nàng, kể những chuyện xảy ra trong buổi tảo triều hôm nay: “Lúc bổn vương xuất cung, Lưu Đại Văn đã bị áp giải ra pháp trường”



“Những lời phụ hoàng nói giống y hệt trong quẻ tượng của Tống Tử Ngư!”