*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phủ Doanh vương.
Hoàng hôn vừa buông xuống, đèn lồng trong vương phủ đều đã được thắp sáng.
Tần Nghiên Tuyết bị thương không nhẹ. Nàng ta từ nhỏ đã được cưng chiều, được Tần tể tướng nâng niu trong lòng bàn tay, hôm nay là lần đầu tiên trong hai mươi năm qua nàng ta bị thương, cũng là lần đầu tiên bị sỉ nhục lớn như vậy.
Nàng ta vì sĩ diện mà không thể mời thái ý hoặc đại phu đến chữa trị, lúc này vừa mới thay thuốc mệt mỏi nằm trên ghế quý phi.
Nàng ta và Mặc Vân Khinh có hai đứa con gái, con gái lớn đã được hoàng hậu nương nương đưa vào cung, con gái nhỏ mới hơn một tuổi lúc này đang được nhũ mẫu cho ăn.
Tần Nghiên Tuyết ôm trán, lông mày cau lại.
Một lúc sau Tử Thanh bưng bát thuốc đi vào: “Vương phi, đến giờ uống thuốc rồi.”
“Sao lâu như thế mà Tiểu Ấn tử còn chưa trở lại?”
Tiểu Ấn tử là tên đầy tớ chạy việc cho Tần Nghiên Tuyết.
“Tiểu Ấn tử đi lâu như vậy cũng nên về rồi mới phải?”
Tử Thanh dâng bát thuốc lên, thận trọng hỏi: “Hay là nô tỳ cho người đi xem xem?”
Chỉ sợ Tiểu Ấn tử bị Mặc Vân Khinh phát hiện, đã bị giết chết rồi, nghĩ đến đây Tần Nghiên Tuyết gật đầu: “Sắp xếp người đáng tin cậy, đừng để vương gia phát hiện”
Vừa nói xong thì có người gọi cửa. Tử Thanh mở cửa thấy Tiểu Ấn tử cảnh giác nhìn xung quanh.
“Tử Thanh tỷ, vương phi đã nghỉ chưa?”
Vẻ mặt hắn ta hoảng hốt, hình như đã xảy ra chuyện lớn.
“Vẫn chưa. Vương phi vừa nhắc đến người, mau vào bẩm báo”
Tử Thanh bước sang một bên nhường đường cho hắn ta đi vào, vừa đóng cửa vừa thì thầm quở trách: “Sao người đi lâu thế? Không biết vương phi đang lo lắng à?”
Tiểu Ấn tử đi trước hai bước nghe Tử Thanh nói vậy liền xoay người nhỏ giọng nói: “Tử Thanh tỷ xảy ra chuyện lớn rồi”
Tử Thanh còn chưa kịp hỏi đã nghe thấy giọng của Tần Nghiên Tuyết: “Đã xảy ra chuyện lớn gì?"
Giọng điệu có chút gay gắt, có thể tưởng tượng vẻ mặt nghiêm trọng của nàng ta lúc này.
Tiểu Ấn tử không muốn nói chuyện với Tử Thanh nữa, vội xoay người đi vào trong.
Bước đến trước ghế quý phi, hắn quỳ một gối xuống đất: “Vương phi đoán không sai, vương
gia vương gia ngài ấy quả nhiên có người bên ngoài
“Cái gì?”
Tân Nghiên Tuyết kinh ngạc, buông tay xuống.
Nàng ta nhìn chằm chằm Tiểu Ấn tử: “Rốt cuộc là chuyện gì thành thật bẩm báo”
Tiểu Ấn tử không dám giấu giếm. Chỗ dựa của hắn ta ở phủ Doanh vương là Tần Nghiên Tuyết, nếu nàng ta ngã chỉ sợ hắn ta sẽ không có ngày tháng tốt lành.
Giữa vương gia và vương phi, hắn ta phải dựa vào một người, nếu sau này vương gia biết chuyện này chắc chắn sẽ không tha cho hắn. Vì vậy cây đại thụ vương phi phải đứng vững thì những ngày tháng sau này của hắn ta mới tốt đẹp được.
Tiểu Ấn tử thành thật kể lại mọi chuyện.
“Tiểu nhân đến quán rượu Tân Nguyệt quả nhiên thấy thị vệ của vương gia canh gác ở bên
ngoài.”
Hắn ta rụt cổ nhớ lại tất cả những gì những thấy ở quán rượu Tân Nguyệt, cẩn thận nói: “Sau đó, sau đó tiểu nhân thấy vương gia và.."
Hắn ta không dám nói tiếp.
Tần Nghiên Tuyết nắm chặt ghế nghiến răng nghiến lợi quát: “Nói. Vương gia với ai?”
“Dạ. Là Vân nhị tiểu thư của phủ Ưng Quốc công”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Nghiên Tuyết lập tức xanh mét.
Trong mắt lướt qua sự bàng hoàng, tuy nàng ta đã đoán được Mặc Vân Khinh có người bên ngoài nên mới liên tục nói muốn lập thiếp, tình cảm phu thê của bọn họ đã lạnh nhạt hơn trước rất nhiều. Nhưng nàng ta không ngờ người này hoá ra là Vân Ngọc Linh.
“Hay cho Vân Ngọc Linh, bề ngoài thì diễn chị em tình thâm với bổn vương phi”
Gương mặt của Tần Nghiên Tuyết nhăn nhó: “Vậy mà dám tranh nam nhân của bổn vương phi”
Những năm này, vì Vân Khương Mịch, Vân Ngọc Linh cố ý tiếp cận nàng ta, hai người cùng đối phó Văn Khương Mịch.
Nàng ta đối phó tiện nhân Vân Khương Mịch nhiều năm như vậy, không ngờ người đâm cho nàng ta một dao lại là tiện nhân Vân Ngọc Linh.
“Vương gia cũng không sợ uất ức cho nàng ta”
Tần Nghiên Tuyết cười lạnh: “Đường đường là nhị tiểu thư phủ Ưng Quốc công lại gả cho ngài ấy làm thiếp. Có lẽ là trắc phi đi?”
Nghe nàng ta nói như vậy, Tiểu Ấn tử và Tử Thanh nhìn nhau, khó hiểu hỏi: “Vương phi, chẳng lẽ người không tức giận sao?”
Không tức giận?
Nàng ta tức giận đến sắp muốn nổ tung rồi.
Nhưng Tần Nghiên Tuyết nhịn, nàng ta tức giận cười nói: “Có gì mà tức giận chứ? Hiện tại
Vẫn nhị tiểu thư rõ ràng là người trong tim của vương gia. Bổn vương phi sao lại không biết điều đi đối phó với nàng ta chứ?”
“Vậy vương phi định làm gì?”
Tử Thanh ngập ngừng hỏi.
“Nếu nàng ta là người trong lòng của vương gia, bổn vương phi đương nhiên sẽ đối xử tốt với nàng ta. Ngộ nhỡ sau này nàng ta vào phủ, sẽ niệm tình hôm nay ta đối tốt với nàng ta mà nói giúp ta vài câu trước mặt vương gia”
Sắc mặt Tần Nghiên Tuyết rất khó đoán, nhìn không ra vui mừng hay tức giận.
Những lời này cũng không nghe được rốt cuộc có ý gì.
Tử Thanh nhíu mày: “Vương phi, người thật sự muốn đối xử tốt với nàng ta?”
Tần Nghiên Tuyết chậm rãi đứng dậy: “Lời của bổn vương phi có thể là giả được sao?”
Thời gian này Vân Khương Mịch không được nhàn rỗi.
Đầu tiên, tiếp tục truy tìm tung tích của Du Chí.
Thứ hai, phải trông trừng Tần Nghiên Tuyết và Vân Ngọc Linh.
Thứ ba, phải hỗ trợ Thần Cơ Doanh của Mặc Phùng Dương hoạt động bình thường, lấy được sự trọng dụng của hoàng thượng, giúp hắn đưa ra kế hoạch hoá giải chuyển đi bí mật của Mặc Vân Khinh.
Đồng thời phải đối phó với Đức phi năm lần bảy lượt tới gây rối.
Trong đêm Tần Nghiên Tuyết biết chuyện giữa Vân Ngọc Linh và Mặc Vân Khinh, Vân Khương Mịch đã phải người truyền tin cho Vân Ngọc Linh, nói cho nàng ta biết Tần Nghiên Tuyết đã nghi ngờ mối quan hệ giữa nàng ta và Mặc Vân Khinh.
Vì vậy mấy ngày nay, nàng đang tính toán liệu Tần Nghiên Tuyết có tìm đến cửa hay không.
Nhưng mấy ngày vẫn không thấy hai người kia có động tĩnh, Vân Khương Mịch trầm ngâm: liệu có cần thêm một nắm củi để lửa bùng không.
Nói làm là làm.
Nhân lúc Mặc Phùng Dương ra ngoài, nàng chuẩn bị một món quà về phủ Ưng Quốc công một chuyến.
Chỉ à hôm nay đến không đúng lúc, Trần thị có việc ra ngoài, Vân Bách Tùng vào cũng chưa trở lại, chỉ có mình Vân Ngọc Linh ở trong phủ.