Tối hôm qua, hắn ta đã thương nghị với Doanh Vương, sáng sớm hôm nay sẽ tiến cung tố cáo với hoàng thượng, đánh đòn phủ đầu, luôn miệng khẳng định Mặc Phùng Dương đã bắt hắn ta, còn đánh hắn ta vào tối hôm qua.
Nào biết, Minh Vương mới chỉ nói vài ba lời đã hóa giải được mối nguy cơ.
Thậm chí còn đá quả bóng đến trước mặt hắn ta.
Đây chính là chân lý làm ăn không cẩn thận thì tai họa sẽ rơi trúng đầu.
Lưu đại nhân vã mồ hôi hột, nhưng không dám lau, chỉ đành ngượng ngùng nói: “Vi thần không biết Vương gia muốn vi thần coi quẻ, vi thần… vi thân không mang theo quẻ.”
“Vậy à?”
Mặc Phùng Dương nhướng mày: “Ngươi là Khâm Thiên Giám, trừ đêm tới quan sát thiên tượng, thì quẻ không phải là thứ ngươi kiếm sống sao?”
“Nhưng ngươi không mang theo quẻ cũng không sao! Bổn Vương có quẻ.”
Hắn vừa nói, vừa lấy một bộ quẻ từ ngực ra thật.
Lưu Đại Văn trợn tròn mắt.
Xem ra hôm nay, vị Minh Vương này không hại chết hắn ta thì sẽ không dừng lại.
Mặc Phùng Dương đưa quẻ tới: “Sao vậy? Lưu đại nhân không dám làm trước mặt phụ hoàng à?”
Hắn thản nhiên lôi Mặc Quốc Thiên ra.
Lưu đại nhân run rẩy, không thể làm gì khác ngoài việc nhắm mắt nhận lấy quẻ. Hắn ta nghĩ tới nghĩ lui, giả bộ bắt đầu coi quẻ. Quẻ rớt xuống đất, Lưu đại nhân cúi thấp đầu “Nghiêm túc” phân tích quái tượng.
Thời gian trôi qua từng khắc từng giây.
Hắn ta không thể lý giải quái tượng, mồ hôi trên trán vã như mưa.
Không lâu sau đó, dưới chân hắn ta có hẳn một vũng nước.
Mặc Quốc Thiên chờ không nổi nữa, chúng đại thần cũng rướn cổ lên nhìn.
Chỉ có Mặc Phùng Dương chắp hai tay, cười chếg nhìn Lưu Đại Văn.
Lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng nói vọng tới từ phía sau lưng: “Lưu đại nhân, Lưu đại nhân không tra ra sao?”
Mặc Phùng Dương liếc nhìn, chỉ thấy Mặc Hàn Vũ khoanh tay với vẻ mặt đầy giễu cợt.
Mặc Vân Đức không thản nhiên mà quét mắt nhìn hắn ta một cái, rồi mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không nói gì. Xem ra không quan tâm, cũng không muốn lội vào vũng nước đục này.
“Ồ? Nói đi”
Mặc Quốc Thiên thu tay về, ngồi thẳng người.
“Vâng, quái tượng này báo rằng hôm nay Minh Vương sẽ không dễ lòng nào tha cho vi thần”
Lưu Đại Văn hấp tấp thu lại quẻ, uất ức kêu oan với Mặc Quốc Thiên: “Hoàng thượng, vi thần trung thành với người, mấy năm gần đây đều dùng hết khả năng để phân ưu giải nạn vì hoàng thượng!”
“Vi thần không có công lao, cũng cũng có khổ lao mà!”
Hắn ta không nhắc lại chuyện tối hôm qua Mặc Phùng Dương đánh hẳn ta, mà bắt đầu ca bài ca kể khổ.