Sau đó, mặt đầy nước mắt nước mũi cầu xin: “Vương gia, tội của hạ quan không liên quan đến người nhà! Cầu xin Vương gia mở lòng từ bi, bỏ qua cho người nhà của hạ quan!”
Mặc Vân Khinh không trả Hắn ta như đang suy nghĩ điều gì đó nhìn Lưu Đại Văn, xét tới “Cơ hội lập công chuộc tội” vừa rồi, có vẻ cũng được.
Cùng lúc đó, ở phủ Minh Vương.
“Chủ nhân, đúng như ngài đã đoán, quả thật Lưu Đại Văn đã đến phủ Doanh Vương”
Như Vân nói với Mặc Phùng Dương, ánh mắt hắn ta tràn đầy sát khí: “Nhất định là Lưu Đại Văn đi cáo trạng với Doanh Vương, chủ nhân, ngài còn muốn giữ lại cái mạng của hắn không?”
“Không giữ thì ngươi định làm gì? Giết hắn à?”
Mặc Phùng Dương khế cười một tiếng rồi lắc đầu.
Đã qua canh ba rồi, nhưng hắn không thấy buồn ngủ chút nào.
“Dù có đi tố cáo… thì với đầu óc của Tam ca cũng chẳng nghĩ ra được ý tưởng hay ho gì.”
Hắn hơi nhướng mày, khóe môi mang theo ý cười: “Ngược lại bổn vương đang muốn xem xem Tam ca sẽ giải quyết như thế nào. Trực tiếp giết Lưu Đại Văn? Hay là nghĩ kế cho chính mình?”
Suy đoán của hắn nghiêng về vế sau nhiều hơn.
Chẳng qua là Mặc Vân Khinh hữu dũng vô mưu, mấy năm gần đây hắn đều dựa vào mấy tên mưu thần bày mưu tính kế sau lưng.
Người đứng đầu chính là Thừa tướng Tân Đông Minh.
Còn có Triệu hoàng hậu, Triệu gia.
Cho nên hắn mới có thể dễ dàng tiêu sái đến ngày hôm nay.
Nếu để hắn tự mình giải quyết thật thì…
“Tối nay có lẽ là Tam ca sẽ bị lửa giận làm cho đầu óc mịt mờ, hận không thể lập tức lật đổ bổn vương. Cho nên không cần quan tâm đến việc phái người tới hỏi ý kiến của Tân Đông Lâm, mà trực tiếp hạ lệnh cho Lưu Đại Văn hành động”
Ngón tay thon dài của hắn nhẹ gõ lên mặt bàn.
Buổi đêm yên tĩnh, tiếng gõ vang lên lanh lảnh.
Mặc Phùng Dương nhìn ly trà trên mặt bàn: “Hắn ta có thể nghĩ ra ý định gì đây? Chính là để Lưu Đại Văn Tiến cung tố cáo với phụ hoàng, hung hãn muốn vạch tội bổn vương mà thôi”
Như Minh cau mày: “Nhưng chủ nhân, như vậy không phải hoàng thượng sẽ trách phạt ngài sao?”
“Ngươi cảm thấy, có Vân Khương Mịch, nàng ấy sẽ để phụ hoàng trách phạt bổn vương sao?”
Mặc Phùng Dương nhướng mày nhìn về phía Như Minh với vẻ mặt đắc ý.
Như Minh: “…”
Sao hắn ta lại cảm thấy nụ cười trên mặt chủ nhân nhà mình lúc này hơi đê tiện nhỉ?
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta đã cười hì hì: “Nói cũng phải, Vương phi tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai bắt nạt chủ nhân!”
“Tiểu công tử cũng thầm nói cho ta biết, là Vương phi nói…
Chỉ có Vương phi mới có thể bắt nạt chủ nhân thơi, những người khác thì đừng hòng đụng đến một đầu ngón tay của chủ nhân!”
Như Lan xít lại gần: “Chủ nhân, đây là Vương phi đang muốn bao che cho chủ nhân đấy, xem ra Vương phi rất quan tâm đến chủ nhân.”
Như Vân khinh bỉ nhìn hắn ta: “Ngươi chỉ biết vuốt mông ngựa là giỏi”
Như Minh quay đầu trừng mắt với Như Vân: “Ngươi có bản lĩnh thì cũng tới vuốt mông ngựa chủ nhân xem nào?”
Nụ cười trên môi Mặc Phùng Dương tắt ngúm, đạp một cước tới: “Ngươi dám nói bổn vương là ngựa?”
Như Minh bất ngờ bị đá một cước, oan ức đứng một bên nói: “Chủ nhân, là Như Vân nói trước. Thuộc hạ chỉ muốn tỏ ý rằng Vương phi quan tâm ngài là thật.”
“Vương phi là một người trong nóng ngoài lạnh, ăn nói chua ngoa nhưng tấm lòng lại mềm như đậu hũ!”