Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 284




Như Minh vừa nhấc chân… đang định đá hắn ta một cước thật đau cho nhớ đời thì Lưu Đại Văn lại biết điều đáp ứng.



“Xem như ngươi thức thời”



Hắn ta thu chân, kéo Lưu Đại Văn dậy rồi chỉnh sửa xiêm y giúp hắn ta: “Không phải khi quay về ngươi sẽ tố cáo với Doanh Vương đấy chứ?”



Lưu Đại Văn đã bị sợ đến độ cả người cứng nhắc từ sớm.



Hắn ta không dám tùy tiện động đậy, run giọng đáp: “Không dám, ta không dám…”



Dù sao giữa Doanh Vương và Minh Vương hắn ta cũng phải chọn một người.



Trước đây hắn ta giúp Doanh Vương bởi vì hắn ta có nổi khổ bất đắc dĩ.



Lúc này hắn ta khai ra Doanh Vương cũng chỉ để bảo vệ tính mạng.



Như Vân ném hắn ta trở về Lưu phủ, cởi dây thừng cho hắn ta rồi rời đi. Lưu Đại Văn đã lạnh cóng từ lâu, hai tay run rẩy cởi ra lớp vải che mắt.



Thấy trước mắt là tẩm phòng của mình, lúc này hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.



Nếu không phải trên người đang ướt đẫm thì Lưu Đại Văn cũng tưởng rằng cuộc gặp gỡ tối nay chỉ là một cơn ác mộng.



Hắn ta run lẩy bẩy thay y phục ướt sũng, không hề quan tâm đến trời đã khuya lơ khuy lắc, lòng như lửa đốt rời khỏi Lưu phủ.



Chân trước hắn ta vừa rời khỏi thì một bóng đen đã lặng yên không tiếng động đi theo sau.



Lưu Đại Văn không dám đi trên đường lớn của Trường An.



Cho dù bây giờ đêm khuya vắng tanh, đầu đường cũng không một bóng người nhưng vì cẩn thận nên hắn ta vẫn đi qua mấy con hẻm nhỏ tối tăm mà đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón, sau đó Lưu Đại Văn xuất hiện ở cửa sau của Doanh Vương phủ.



Sau khi gõ cửa, chẳng mấy chốc đã có người đưa hắn ta vào trong.



Lúc này Mặc Vân Khinh đã đi nghỉ từ sớm.



Hắn ta bị đánh ở bên ngoài Ngự thư phòng, Mặc Quốc.



Thiên hạ lệnh không cho phép đại phu vào chữa trị cho hắn ta.



Ngay cả Triệu hoàng hậu cũng không dám không tuân theo phân phó của Mặc Quốc Thiên.



Cho nên Mặc Vân Khinh chỉ có thể cứng rắn chịu đựng, chịu đựng đến khi vết thương kết vảy rơi ra, chịu đựng đến khi có thể xuống đất đi lại, chịu đựng đến khi ý chí chiến đấu tràn trề cũng dần biến mất.



Cuối cùng trong lòng hắn ta chứa đầy oán hận.



Mặc Vân Khinh hận Mặc Phùng Dương, hận Vân Khương Mịch.



Thậm chí hắn ta hận Tân Nghiên Tuyết, hận Mặc Quốc.



Thiên, còn hận cả Triệu hoàng hậu!



Mặc Vân Khinh lại hận thêm Mặc Vân Đức, Mặc Hàn Vũ…



Hắn ta chỉ cảm thấy mình là đồ bỏ đi bị tất cả mọi người quên lãng.



Khoảng thời gian này, Mặc Vân Khinh cũng không sống cùng phòng với Tân Nghiên Tuyết.



Hắn ta để Tân Nghiên Tuyết ở sương phòng cách vách, hôm nay nhìn thấy nàng ta, đồ phế vật thành việc chưa đủ bại việc có thừa này thì trong lòng lập tức vô cùng chán ghét.



Nếu không phải lý trí vẫn còn sót lại thì Mặc Vân Khinh đã bóp chết nữ nhân ngu xuẩn này từ lâu rồi!



Hàng đêm hẳn ta đều mất ngủ.



Lúc này vẫn đang nằm sấp trên giường, hung ác nguyền rủa Mặc Phùng Dương “sinh nhi tử không có da không có mắt”thì hạ nhân đi vào bẩm báo, nói rằng Lưu đại nhân đến đây.



Đêm hôm khuya khoắt mà Lưu Đại Văn lại đến thì chắc chắc là có việc gấp.



Mặc Vân Khinh sai người mang hắn ta vào.



Vừa vào cửa, nhìn thần sắc sợ hãi và dáng vẻ chật vật không chịu nổi của Lưu Đại Văn thì chân mày hắn ta nhíu lại thật chặt: “Lưu đại nhân làm sao vậy? Hơn nửa đêm ngươi gặp phải cường đạo sao?”