“Cứu mạng! Cứu mạng với!”
Hắn cao giọng hô lên: “Ta không biết bơi!”
Chỉ nói mấy câu nhưng lại khiến hắn ta uống không ít nước.
Nước sông lạnh buốt thấu xương, hắn ta chỉ mặc một bộ xiêm y mỏng manh.
Như Vân kéo hắn ta đến sát bờ sông.
Y phục của Lưu Đại Văn ướt nhẹp dán sát vào người, hắn †a lạnh đến mức run lẩy bẩy, môi cũng bắt đầu tái xanh: “Rốt cuộc các ngươi là ai?”
“Có phải Doanh Vương sai ngươi nói bậy nói bạ để hãm hại Minh Vương không?”
Vừa nghe được lời này, trong lòng Lưu Đại Văn lập tức có tính toán.
Chẳng lẽ người tối nay động thủ với hắn ta là Minh Vương?
Vậy thì hắn cũng quá to gan rồi!
Tuy Mặc Phùng Dương là Minh Vương nhưng hắn ta cũng là Khâm Thiên Giám, là người được Hoàng thượng tín nhiệm nhất!
Mặc Phùng Dương lại dám công khai bắt hắn ta ra khỏi phủ, bây giờ lại còn hành hạ hắn ta như thế?
Lưu Đại Văn run lẩy bẩy nói: “Ngươi, các ngươi, các ngươi là người của Minh Vương? Có lời gì thì các ngươi cứ đến trước mặt Hoàng thượng mà nói! Các ngươi nổi giận với một, một Khâm Thiên Giám như ta thì có bản lĩnh gì?”
“Ồ ha, cái miệng này của ngươi cũng thật cứng rắn? Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ có đúng không?”
Như Minh cười lạnh, chà xát tay đi đến gần.
Hắn ta không hề do dự đạp một cước trúng ngực Lưu Đại Văn.
Hắn ta ngửa về sau, lại một lần nữa té mạnh vào trong nước!
Mắt, mũi, miệng, lỗ tai của Lưu Đại Văn đều sặc nước, hắn †a ho khan không ngừng: “Thả ta ra! Minh Vương giết người!
Người đâu, cứu mạng với!”
Như Vân lại kéo hắn ta lên bờ.
Lưu Đại Văn giống như một con heo chết ngâm nước, chỉ nằm trên mặt đất thở hổn hển.
“Còn dám ăn nói ngang ngược nữa hay không?”
Như Minh đạp mông hắn ta: “Nếu ngươi lại tiếp tục không thành thật khai báo, ta sẽ buộc ngươi ở bờ sông, thoa khắp mật ong ở trên mặt ngươi để cho kiến rỉa mặt ngươi.”
“Ngay cả hai tròng mắt của ngươi cũng bị kéo ra!”
Hắn và Như Vân, hai huynh đệ đã phối hợp ăn ý nhiều năm qua.
Một người phụ trách động thủ, một người phụ trách động miệng.
Như Vân là người động thủ, hạ thủ tàn nhãn không chút lưu tình.
Như Minh là người động miệng, từng câu uy hiếp tỏa ra sát khí bức người.
“Đợi lát nữa cá và đỉa trong nước sẽ bò đầy người ngươi, xé xuống từng tấc thịt quanh thân ngươi, ngay cả máu xương của ngươi cũng sẽ bị đỉa hút hết sạch!”
“Ta sẽ khoan vô số lỗ trên xương ngươi, đến lúc đó cá cũng có thể bơi qua bơi lại bên trong”
Như Minh nói một cách vô cùng hào hứng, đôi mắt hiện lên vẻ khác thường, tựa hồ đã nghĩ ra được hình ảnh như vậy.
Nhưng Lưu Đại Văn thì lại bị doạ đến nỗi mặt tái mét!
Hắn ta quên hết việc mình phải uy hiếp như nào hay nên thét chói tai cầu xin tha thứ ra sao.
Môi hắn run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi!
Mặc Phùng Dương vô cảm nhìn vẻ mặt biến hóa của Lưu Đại Văn, Như Minh đang muốn nói tiếp thì nghe được Lưu Đại Văn hét to lên: “Đừng nói nữa!”
“Tha cho ta đi, cầu xin các ngươi tha cho ta!”