Đây là thư xin cứu trợ mà tri phủ các huyện lị Nam Quận đã phái người gửi đến.
Trong thư viết, từ khi vào xuân mưa cứ kéo dài không ngớt, hoa màu cũng bị mưa trút làm hư hại hết rồi, từ đó dẫn đến việc bách tính cũng kêu khổ liên miên.
Bách tính hy vọng triều đình sẽ ra sức cứu viện giải quyết vấn đề này.
“Thần Cơ Doanh là nơi chế tạo vũ khí, bảo vệ đất nước chứ không phải nơi vì dân cứu nạn”
“Bổn vương biết điều đó”
Mặc Phùng Dương lắc đầu: “Nhưng mấy người Doanh Vương lại nói trước nay chưa từng xảy ra việc như vậy. Nhưng năm nay sau khi lập ra Thần Cơ Doanh thì lại xảy ra việc này”
“Đến cả sau khi quan sát hiện tượng thiên văn, Khâm Thiên Giám cũng nói rằng tai họa sắp ập xuống”
“Bọn họ đều nói chuyện này có liên quan đến phủ Minh Vương và Thần Cơ Doanh. Vậy nên phụ hoàng giao phó cho ta trong một tháng phải giải quyết cho xong”
Vân Khương Mịch đã quen với vẻ mặt hoặc là không biểu lộ cảm xúc, hoặc là đắc ý cười lạnh, hoặc là vô cùng tức giận của Mặc Phùng Dương.
Vậy mà giờ đây hắn lại đang bất lực và phiền muộn, đột nhiên ánh mắt Vân Khương Mịch hơi dao động.
“Nếu có liên quan đến Doanh Vương, vậy sao ngươi không bẩm báo với phụ hoàng?”
Lần này rõ ràng Mặc Vân Khinh cố ý muốn chỉnh Mặc Phùng Dương.
“Bọn ta đều là nhi tử của phụ hoàng, không có bằng chứng thì ngươi nghĩ phụ hoàng sẽ tin lời ta sao?”
Chẳng trách Mặc Phùng Dương lại phiền muộn như vậy.
Bởi vì Mặc Quốc Thiên không muốn làm một người thiên vị. Cho nên dù huynh đệ bọn họ không hợp thì cũng chỉ có thể để bọn họ tự giải quyết, còn ông ta sẽ đứng ở phe trung lập.
“Tại sao Mặc Vân Khinh lại muốn chỉnh ngươi vậy?”
Vân Khương Mịch ngước mắt nhìn hắn: “Lần này lệnh bài của Ngũ Quân doanh đã đưa cho Hàn Vương, việc của Ngũ Quân doanh là do Hàn Vương và Sở Vương cùng nhau giải quyết, ngươi đâu có động tay vào.”
Kể cả Mặc Vân Khinh có hận, thì người hắn ta nhắm đến nên là Mặc Vân Đức và Mặc Hàn Vũ mới đúng chứ?
Sao hắn ta lại muốn đối phó với Mặc Phùng Dương?
“Hắn ta nghỉ ngờ bức hồi quá thư đó là do bổn vương hoán đổi”
Mặc Phùng Dương nhìn nàng một cách chăm chú.
“Ha”
Vân Khương Mịch cười lạnh một tiếng: “Hắn ta óc heo đúng không? Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là do Chu tướng quân đã báo tin với Hàn Vương thay đổi bức hồi quá thư đó”
“Sao giờ lại nghi ngờ ngươi chứ?”
“Chắc do bổn vương xấu xí?”
Mặc Phùng Dương tự nói xấu bản thân rồi cười lên: “Hoặc cũng có thể bình thường chỉ có bổn vương là không đối phó hắn ta”
“Vớ vẩn”
Vân Khương Mịch đập tay xuống bàn, nàng tức giận thốt lên những từ thô tục: “Chắc chắn là do người tình trong mộng của ngươi, Tân Nghiên Tuyết!”
“Ngươi vẫn cố ý bảo vệ nàng ta sao?”
Nhắc đến Tân Nghiên Tuyết nàng lại cảm thấy trong lòng đầy lửa giận.
Mặc Phùng Dương không ngờ thái độ thù địch của nàng với Tân Nghiên Tuyết càng ngày lại càng nhiề Thấy nàng tức giận, hắn cũng im lặng biết điều mà không tiếp tục chọc giận nàng nữa.
Vân Khương Mịch hít một hơi thật sâu và điều chỉnh lại cảm xúc: “Bỏ đi, hôm nay ta đến không phải để cãi nhau với ngươi. Nếu Mặc Vân Khinh thật sự muốn gây khó dễ, thì ngươi cứ gây khó dễ lại là được”