Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 272




Mặc Lệ Nga vừa đi thì Như Minh và Như Vân cũng tiến vào báo tin, bọn họ nói đã lật hết kinh thành lên nhưng vẫn không tìm thấy vương phi và tiểu công tử.



“Không cần tìm nữa, bản vương biết họ ở đâu r Mặc Phùng Dương nhướng mày nhìn sự chìm nổi của lá trà trong tách, ánh mắt hắn u ám không biết đang suy nghĩ điều gì.



“Chủ nhân, ngài biết sao?”



Mặt Như Minh đầy kinh ngạc: “Vậy sao ngài không bắt trói vương phi trở về?”



Như Vân lập tức đấm cho hắn ta một quyền.



Như Minh vội vàng đổi giọng: “Ý của thuộc hạ là sao ngài lại không đưa vương phi và tiểu công tử trở về?”



Hắn đã biết rõ họ ở đâu mà vẫn phí công cho người đi điều tra khắp kinh thành. Đây chẳng phải đang cố ý cho tất cả mọi người biết Minh vương phi bỏ nhà đi sao?



Mặt mũi của chủ nhân và mặt mũi của phủ Minh Vương đặt ở đâu nữa chứ?



Hắn mặc cho người ngoài chế giễu sao?



Mặc Phùng Dương giương mắt nhìn hắn ta một cái, hắn đang muốn nói chuyện nhưng ai ngờ lúc này…



Chỉ nghe thấy hậu viện truyền đến một tràng tiếng vang lốp bốp!



Còn vương phủ thì hoàn toàn yên tĩnh.



Người làm trong vương phủ đều biết, vương phi đã dẫn theo tiểu công tử Phong Bảo là cục cưng của vương gia rời đi.



Nên hắn mới giống như một quả bom không hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào.



Bọn hạ nhân không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, đến đi lại bọn họ còn không dám phát ra âm thanh. Chỉ sợ sơ ý một chút thì sẽ chọc giận con sư tử này.



Nhưng cái tiếng lốp bốp này lại phá lệ vang lên!



Như Minh lanh mồm lanh miệng nói: “Cái này là tiếng pháo sao? Hình như truyền tới từ viện Thanh Trúc!”



Mặt Mặc Phùng Dương tối sầm lại, hắn nhanh chóng đứng lên tiến tới hậu viện.



Vừa vào viện Thanh Trúc, lúc này chỉ thấy viên thịt tròn mập mạp đang vội vàng tẩu thoát khỏi “Hiện trường gây án.”



Đôi chân của Mặc Phùng Dương rất dài, chỉ cần chạy vài bước hắn đã có thể bắt được thủ phạm về chịu tội.



Hắn nhìn Phong Bảo đang giãy dụa liên tục trong tay mình rồi tức giận nhíu mày: “Phong Bảo, ngươi đang làm gì vậy?”



Lúc nãy khi nghe tiếng pháo nổ, hắn đã lập tức đoán được.



Phong Bảo đã làm chuyện này.



Dù sao hai ngày trước, Như Minh cũng nói Phong Bảo muốn đốt pháo…



Nhưng hắn không ngờ, tên tiểu tử này muốn đốt pháo nhưng lại làm nổ hết viện Thanh Trúc của hắn!



Thế nhưng Phong Bảo vẫn là một đứa bé biết chừng mực.



Mặc dù ném pháo vào trong viện, nhưng cậu bé chỉ ném vào một khu đất trống. Nhìn thấy ánh mắt vô cùng tức giận, rõ ràng là đang muốn trút giận, không phải thật sự cậu bé muốn làm viện Thanh Trúc nổ tung luôn đó chứ.



Phong Bảo bị hắn tóm trong tay, nhưng lại không muốn cầu xin.



Sau khi vùng vẫy một lúc lâu, cậu bé thấy cách này không được gì nên đành bỏ cuộc.



“Muốn đánh muốn giết thì tùy ngài! Ta cũng không có thứ gì, chỉ có cái mạng nhỏ này thôi! Nếu thích thì ngài cứ lấy nó đi!”



Cứ như một con sói con bị bắt lại, bộ dạng giống như đang phải chịu sự nhục nhã.



Nghe thấy lời nói đó, lúc này Mặc Phùng Dương không thể chịu đựng được nữa: “Những lời này của ngươi là do ai dạy?”



Một thằng nhóc hơn ba tuổi có lẽ sẽ không hiểu được những chuyện như vậy đâu?



Phong Bảo ưỡn cổ lên nhìn hắn: “Có chuyện gì đáng cười sao? Ta là nam tử hán đại trượng phu, thà chết chứ không chịu nhục! Ta không cần ai dạy mới nói được cả!”



Nụ cười trên mặt Mặc Phùng Dương càng trở nên sâu sắc hơn.



Hắn là nam tử hán đại trượng phu.