Khi Cố Thanh đi vào, đúng lúc Vân Khương Mịch đang nổi điên.
“Lại thế nào nữa?”
Hắn ta đẩy xe lăn đến gần thì thấy dáng vẻ nổi giận lôi đình của nàng nên nhíu mày hỏi: “Mịch Nhi, vừa rồi không phải †a đã giúp con xả cơn giận rồi sao?”
“Cậu nhìn đi, rõ ràng là Mặc Phùng Dương không quan tâm đến mẹ con con mài”
Vân Khương Mịch oán trách một tràng.
“Nếu hắn quan tâm, chắc chắn hắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế xông vào mang tụi con đi rồi!”
Đằng này hắn lại trực tiếp rời đi và không hề tranh giành chút nào, nếu hỏi nàng thêm vài lần nữa… Ngộ nhỡ hỏi nhiều thêm vài lần nữa, không chừng nàng sẽ chịu trở về thì sao?
Nàng là người rất dễ bị dụ mà.
Vốn dĩ nàng đã trải sẵn thảm, thế nhưng hắn lại không bước đến mà cứ thế bỏ đi luôn!
Vậy không phải là đang chọc giận nàng sao?
Cũng may lúc nấy Phong Bảo đã đi theo Cố Bắc Trung tới thư phòng rồi.
Nếu không, sợ đến Phong Bảo cũng muốn quở trách nàng ấy chứ.
Cố Thanh lắc đầu bất đắc dĩ: “Mịch Nhi, vừa nãy ta đã cố ý thăm dò rồi. Minh vương rất để ý tới con, hơn nữa cũng rất tôn trọng quyết định của con, con còn tức cái gì chứ?”
“Minh vương nói, nếu con muốn ở lại thì cứ ở lại nhà họ Cố. Còn khi nào muốn về, hắn sẽ đến đón hai người”
Trả lời như vậy không phải rất tốt rồi sao?
Cố Thanh nhìn Mặc Phùng Dương phong độ nhẹ nhàng, lại tỉ mỉ ôn nhu, hắn vẫn không quên nhắn nhủ ông ta hãy chăm sóc tốt cho Vân Khương Mịch và Phong Bảo.
Như vậy không phải đã đủ tốt rồi sao?
Nha đầu này đúng là được ý không chịu tha cho người khác mài!
Vài ngày trước Phong Bảo ở trước mặt hắn ta có nói: Nữ nhân vốn là một sinh vật kỳ lạ, có khi thì thấu tình đạt lý, có khi lại hung hăng càn quấy đến mức chết người!
Khi đó, Cố Thanh còn nghĩ đi nghĩ lại, sao một thằng nhóc như Phong Bảo lại hiểu được đạo lý này chứ.
Xem ra thì…
Vân Khương Mịch là một ví dụ sống còn gì?
Khó trách đến Phong Bảo còn cảm khái như vậy.
“Cậu, sao cậu mới đi một chuyến mà đã nói giúp cho hắn vậy?”
Vân Khương Mịch tức giận ngồi xuống: “Con không biết đâu, trong lòng hắn chỉ có Tân Nghiên Tuyết thôi! Bốn năm trước con bị Tân Nghiên Tuyết vu oan, hơn nữa mấy năm nay con còn phải gánh chịu những hậu quả xấu xa thay nàng ta.”
“Bị mọi người oán hận ghét bỏ.”
Nhắc đến chuyện cũ, lòng Vân Khương Mịch đang yên tĩnh lại chạnh lòng.
Nhưng nàng vẫn quật cường không khóc, chỉ là nàng muốn tìm lý do cá nhân để nói ra hết lời trong lòng mà thôi.
“Con đã chịu đựng tất cả! Vì phủ Minh Vương con đã làm nhiều đến vậy, con còn giúp Mặc Phùng Dương rất nhiều lần!
Thậm chí vì hắn, con cũng chủ động biến chiến tranh thành hoà bình với Đức phi.”
Nhắc đến những việc này, giọng nói của nàng chất chứa một tia uất ức.
“Còn hắn thì sao? Hắn làm được gì chứ?”
Vân Khương Mịch đột nhiên bật khóc, nước mắt nàng như chuỗi trân châu bị đứt rơi xuống từng viên: “Trong lòng hắn từ đầu đến cuối chỉ có Tân Nghiên Tuyết, hẳn có coi con là gì đâu?”
“Coi Phong Bảo là gì đâu?”
“Con liều chết sinh con cho hắn, một thân một mình nuôi dưỡng nó lớn lên. Nhưng trong lòng hắn trong mắt hắn lại chỉ có mình nữ nhân đã hại con thôi, con không phục!”
Thấy nàng khóc, Cố Thanh hơi bất ngờ.
Thời gian qua, hắn ta luôn thấy Vân Khương Mịch như một con gián đập hoài không chết.
Dù khó khăn thế nào nàng cũng đều có thể tỉnh táo mà giải quyết.
Đây là lần đầu nàng khóc nhè trước mặt hắn ta như vậy!