Danh dự hai mươi mấy năm của nàng, tất cả đều bị hủy trong tay tên cẩu nam nhân này rồi!
Thời điểm động phòng hoa chúc vào bốn năm trước, chắc chắn là chuyện nhục nhã nhất trong đời nàng!
Mặc Phùng Dương vẫn tiếp tục dùng những lời vô sỉ để giúp nàng nhớ lại chuyện bốn năm trước!
Lúc này sắc mặt nàng chấn động, cả người cứng đờ tại chỗ, đến hai tay dường như cũng không biết phải để đâu.
Trong mắt hiện lên sự kinh hoàng, xấu hổ, phẫn hận…
Đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau, cuối cùng lại hoá thành hai hàng nước mắt.
Đáy mắt nàng mờ mịt sương mù.
Mắt cũng như muốn khóc òa lên…
Mặc Phùng Dương không nhịn được mà cảm thấy tự trách.
Vừa rồi hắn hơi quá lời rồi phải không?
Chỉ là hắn bị nàng chọc cho tức quá nên mới không lựa lời mà nói, cuối cùng hắn lại nói thành như vậy…
Ngay lúc hắn do dự xem có nên nói xin lỗi hay không thì Vân Khương Mịch đột nhiên động thủ, nàng dùng sức tát thẳng vào mặt hắn: “Mặc Phùng Dương ngươi là tên tinh trùng thượng não khốn nạn!”
Mặc Phùng Dương lập tức bị cái tát này làm cho hồ đồ.
Thấy nàng đứng tại chỗ giận đến phát run, sự tự trách bỗng chốc biến thành phãn nộ.
“Ngươi dám đánh ta sao?”
Hắn đưa tay ra sức bóp cằm nàng: “Vân Khương Mịch, ngươi muốn chết đúng không?”
“Là ngươi trêu chọc ta trước!”
Vân Khương Mịch không hề sợ hãi!
Đôi mắt nàng bừng bừng lửa giận như con gấu nhỏ bị kích thích, hai tay cũng nắm chặt lại: “Dựa vào đâu mà ngươi có thể nói ra những lời vũ nhục ta như vậy chứ?”
“Ta không phải thánh nhân, sao mà không có lỗi được chứ? Bốn năm qua, ta đã thay đổi rồi”
“Dựa vào cái gì mà ngươi vẫn muốn dùng chuyện của bốn năm trước để vũ nhục ta hả?”
“Lẽ nào trước giờ ngươi chưa từng phạm lỗi sao? Ta đã bù đắp lâu như vậy, chẳng lẽ lòng ngươi không hề lay động chút nào sao?”
“Huống hồ chuyện bốn năm trước là ta bị người tình trong mộng của ngươi, người mà ngươi luôn để trong lòng làm hại!
Bốn năm qua, vì sự độc ác của nàng ta mà ta phải trả giá đủ rồi “Rõ ràng ngươi biết chân tướng mà, không làm chứng rửa sạch tội cho ta thì cũng thôi đi, dựa vào đây ngươi lại còn làm nhục ta nữa?”
Nàng nói một tràng dài những chữ “Làm nhục”, trong đó có thể thấy được sự tức giận của nàng không hề ít.
Đây là lần đầu tiên Mặc Phùng Dương thấy Vân Khương Mịch tức giận đến vậy.
Trong cơn giận, dường như nàng cũng không còn lý trí nữa.
Dù người trước mặt có là ai, thì nàng cũng chỉ muốn nói hết một mạch từng lời trách mắng trong lòng: “Các ngươi là một đám cặn bã! Các ngươi đều là rác rưởi, rác rưởi!”
“Ta khinh đám người rác rưởi các ngươi!”
“Ngươi cút ngay cho tai”
Nàng ra sức đẩy Mặc Phùng Dương ra.
Cái cằm nhỏ đã bị hắn bóp đến đỏ ửng.
Nhưng nàng chẳng thấy đau đớn gì cả, trái tim phập phồng kịch liệt, trong mắt thì hừng hực lửa giận thiêu đốt.
Trong phút chốc, Mặc Phùng Dương như tỉnh mộng.
Vừa rồi quả thực hắn đã nói những lời khốn nạn không nên nói!
Khi thấy dáng vẻ phẫn nộ của nàng hắn rất muốn xin lỗi, nhưng lời đến môi thì lại không thể cất nên lời. Hắn đứng như trời trồng do dự nhìn Vân Khương Mịch: “Mịch Nhi…”
“Cút!”
Vân Khương Mịch giận dữ quát lên.
Thấy hắn vẫn không cút, lúc này nàng xoay người nặng nề đẩy cửa!