Nàng chau mày, đắn đo rồi mới trả lời: “Phụ hoàng, nhi tức và Vương gia chỉ nghe nói bệnh tình Chu Vương rất nguy kịch”
“Phụ hoàng cũng biết, nhi tức cũng được coi như là đại phu, trách nhiệm của đại phu là cứu mạng người và chăm sóc người bị thương. Con cũng không thể nhẫn tâm nhìn Chu Vương cứ thế mà… Cho nên đã kéo Vương gia cùng đi đến phủ Chu Vương ạ”
Vân Khương Mịch chỉ sợ nàng trả lời không cẩn thận sẽ bị Mặc Quốc Thiên phát hiện ra việc nàng và Mặc Phùng Dương cố ý lôi kéo Mặc Vĩ.
Ông ta là Đế vương. Đế vương là quân lâm thiên hạ. Mặc Quốc Thiên xưng Đế đã nhiều năm rồi, làm sao lại không nhìn ra chút ý đồ của bọn họ chứ.
Cho nên, Vân Khương Mịch lại càng phải cẩn thận từng li từng tí.
“Con khẩn trương cái gì chứ? Trẫm đâu có trách con lo chuyện bao đồng”
Mặc Quốc Thiên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Lão Tứ cũng là nhi tử của trẫm, trẫm chỉ muốn biết rốt cuộc bệnh tình của nó thế nào rồi? Mấy tên thái y vô dụng kia đều nói bệnh của lão Tứ không có thuốc trị”
Sau khi ông ta nghe nói Vân Khương Mịch đến phủ Chu Vương, trong lòng lại nảy sinh một tia hy vọng.
Có lẽ, nàng có thể chữa khỏi bệnh cho Mặc Vĩ, nhưng hoá ra là hỏi thăm bệnh tình của hắn ta…
Vân Khương Mịch thở phào nhẹ nhõm, lúc này nàng mới thành thật trả lời: “Phụ hoàng, bệnh tình của Chu Vương thật sự rất phức tạp. Nhi tức cũng đang dốc sức tìm cách giải quyết nhưng trước mắt cũng chưa tìm ra được cách gì”
Nàng cúi đầu thở dài: “Đây cũng là lần đầu tiên con gặp một chứng bệnh vô cùng kỳ quái như này.”
Nghe vậy, nhất thời ánh sáng hy vọng trong mắt của Mặc Quốc Thiên bị dập tắt.
Ông ta biết Mặc Vĩ bệnh đã nhiều năm, rất nhiều thái y và đại phu đều bó tay không tìm ra biện pháp. Cho dù là Vân Khương Mịch, nhưng chắc cũng không phải là ngoại lệ…
“Thôi bỏ đi! Nếu thật sự là bệnh không thể cứu thì bỏ đi!”
Mặc Quốc Thiên tuyệt vọng.
“Phụ hoàng, vẫn còn chứa tới mức phải mất hết hy vọng đâu ạ, xin phụ hoàng đừng quá đau buồn. Về phía Chu Vương, nhi tức sẽ dốc hết sức tìm ra cách giải quyết”
Vân Khương Mịch trực tiếp khiêu chiến.
Hôm nay nàng đã nhìn thấy rõ Mặc Quốc Thiên vẫn còn đang ôm hy vọng đối với Mặc Vĩ. Nếu như có thể trị khỏi bệnh cho hắn ta, nói không chừng Mặc Quốc Thiên sẽ càng coi trọng nàng hơn. Nàng chỉ cần ôm chặt cái chân vàng của Mặc Quốc Thiên, sau này còn ai dám làm gì với nàng nữa.
Vân Khương Mịch nóng lòng muốn thử: “Phụ hoàng yên †âm, nhi tức tuyệt đối sẽ không từ bỏ.”
“Được”
Không phải Mặc Quốc Thiên không tin nàng. Chỉ là Mặc Vĩ đau ốm đã nhiều năm, hiện tại đến cả thuốc và châm cứu cũng không có tác dụng.
Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Vân Khương Mịch, ông ta đau đầu phất tay: “Con cứ việc thử đi. Nếu con có thể chữa khỏi bệnh cho lão Tứ, trãm sẽ trọng thưởng”
“Phụ hoàng, đây là người tự nói đấy ạ”
Vân Khương Mịch kéo tay áo lên, bày ra dáng vẻ “hai huynh đệ tốt” đi đến trước mặt Mặc Quốc Thiên.
Nếu không phải là lý trí đã kịp thời quay lại, tay của nàng nhất định sẽ nắm lấy cánh tay của ông ta luôn rồi.
Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Mặc Quốc Thiên, nàng ngượng ngùng thu hồi lại cánh tay, bỏ ống tay áo xuống: “Ý của nhi tức là, phụ hoàng là quân tử nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy”
Nàng cười ha ha, rồi lùi về bên cạnh Mặc Phùng Dương.
“Phụ hoàng, nếu không có chuyện gì nữa chúng con xin cáo lui trước. Phụ hoàng nhất định phải bảo trọng long thể, uống thuốc đúng giờ” Vân Khương Mịch dặn dò một câu xong, sau đó lôi Mặc Phùng Dương đi.