“Phụ hoàng, người bị làm sao vậy?” Vân Khương Mịch nhanh chóng chạy đến gần: “Người có chỗ nào không thoải mái ạ?”
Thấy nàng đến đây, Mặc Quốc Thiên hơi kinh ngạc: “Sao con lại đến đây?”
Tô Bính Thiện đứng bên cạnh nàng, vừa khóc vừa nói: “Hoàng thượng, vừa nấy nô tài nhìn thấy người rất khó chịu, người lại không đồng ý cho gọi thái y. Vì quá sốt ruột nên nô tài đã lấy danh nghĩa của người đi thỉnh Minh vương phi đến đây”
Ông ta quỳ gối xuống: “Hoàng thượng, người trách phạt nô tài cũng được, măng nô tài cũng không sao. Nhưng Hoàng thượng, long thể quan trọng hơn ạ!”
Nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thảm thiết của Tô Bính Thiện, Mặc Quốc Thiên cũng bất đắc dĩ.
Ông ta cúi đầu thở dài một cái: “Tên cẩu nô tài nhà ngươi…”
“Phụ hoàng, Tô công công nói không sai, long thể quan trọng hơn ạ”
Vân Khương Mịch nhẹ nhàng lắc đầu khuyên nhủ: “Sau lưng người còn biết bao nhiêu người, còn có cả giang sơn Nam Quận. Nếu thân thể người suy sụp thì sau này phải làm thế nào?”
“Nha đầu nhà ngươi đang giáo huấn trãm hả?”
Tuy nói như vậy nhưng trên mặt Mặc Quốc Thiên không hề có ý trách mắng.
“Nhi tức không dám” Sau đó lại gần hỏi han: “Phụ hoàng, có phải người thấy đau thắt ở tim không ạ?”
“Sao con lại biết?” Mặc Quốc Thiên nhướng mày nhìn nàng, nhất thời lại không cảm thấy quá đau nữa.
Chẳng lẽ y thuật của nha đầu này thật sự lợi hại đến mức không có ai địch lại được. Không cần bắt mạch không cần chẩn đoán mà cũng có thể biết được ông ta đau ở chỗ nào?
“Chẳng phải người vẫn luôn ôm ngực sao?” Vân Khương Mịch khẽ cười: “Huống hồ, vữa nấy phụ hoàng bị Doanh Vương chọc giận đến nỗi trong lòng muốn bốc hoả”
“Trong lòng muốn hỏa sẽ dễ dàng khiến cho tim đập nhanh, dẫn đến chứng đau thắt tim. Cho nên nhi tức đặc biệt dặn dò phụ hoàng, người bắt buộc phải thả lỏng tâm trạng, đừng để xảy ra chuyện bối rối như ban nãy”
Nếu không, chắc chắn sẽ để lại “di chứng” đó.
Mặc Quốc Thiên lại thở dài: “Trằm sắp bị tên nghịch tử kia chọc cho tức chết rồi! Sao có thể không cuống cả lên chứ?”
“Phụ hoàng, người đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, thậm chí còn cấm túc Doanh Vương, còn chuyện gì khiến người phải bận tâm nữa ạ?”
Vân Khương Mịch lấy ngân châm ra, định châm cứu cho ông ta.
“Lại phải châm cứu à?”
Nhìn thấy rõ cây châm của nàng, Mặc Quốc Thiên không chịu nổi lập tức nuốt nước bọt, trong mắt thoáng lên một tia sợ hãi.
Ông ta đường đường là một Đế vương vậy mà lại sợ mấy cây châm nhỏ xíu, nếu truyền ra ngoài thì sao tránh khỏi làm trò cười cho thiên hạ.
Cho nên, Mặc Quốc Thiên cố gắng chịu đựng.
Ngược lại cũng không thể trách ông ta, thực sự ngân châm của Vân Khương Mịch không giống với ngân châm của thái y… Ngân châm của nàng rất mảnh và mềm nhưng lúc đâm vào lại đau vô cùng. Có điều, hiệu quả lại rất xuất sắc.
Hôm nay Mặc Quốc Thiên đã bị châm một lần, lúc này lại nhìn thấy ngân châm, chỉ cảm thấy cơn đau lúc nãy vẫn chưa biến mất.
“Không châm cứu thì phải uống thuốc” Vân Khương Mịch nghiêm túc nói: “Nếu châm cứu, nhỉ tức sẽ kê đơn thuốc í đắng cho người. Còn nếu người không châm cứu thì sẽ phải uống thuốc thật đắng”
“Dù sao thì người cũng tự chọn đi ạ”
Nàng giống như là đang dỗ dành đứa trẻ uống thuốc, nói không chớp mắt.
Mặc Quốc Thiên hơi do dự, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy thì châm cứu đi”
So với việc hàng ngày phải uống thuốc đắng, ông ta thà chịu đau còn hơn, dù sao thì châm cứu cũng chỉ mất một chút thời gian ngắn.