Sự dịu dàng của nàng ta không giống với Tân Nghiên Tuyết, không giống như giả tạo mà giống như từ trong xương tủy tỏa ra vậy.
So với sự ôn nhuận như ngọc của Mặc Vân Đức, ngược lại lại thấy rất xứng đôi.
Hai vị Vương phi đi về phía hoa viên.
“Hôm nay ta tùy tiện đến thăm, mong Mịch Nhi đừng trách cứ”
Nam Cung Nguyệt kéo cánh tay của nàng, cười giải thích: “Từ nhỏ ta đã có hứng thú với thêu thùa, nhưng mặc dù là ở Đông Quận, ta cũng chỉ từng nghe nói đến kỹ thuật thêu hai mặt mà chưa tận mắt chứng kiến”
“Ngày đó vào sinh thân của Đức mẫu phi ở cung Vĩnh Thọ, thấy Mịch Nhi lấy ra khăn thêu hai mặt, ta thật sự rất kinh ngạc. Vốn dĩ muốn đến phủ Minh Vương để học hỏi ngươi từ lâu rồi, nhưng không biết làm sao cứ bận rộn mãi không có thời gian rảnh”
Nam Cung Nguyệt nhẹ nhàng cười, nhìn Vân Khương Mịch hỏi: “Hôm nay ngươi có rảnh không?”
Hóa ra là tìm nàng để học cách thêu hai mặt.
Đối với Nam Cung Nguyệt, Vân Khương Mịch vẫn có vài phần hảo cảm.
Cho dù là ngày đó ở cung Vĩnh Thọ, nàng ta giúp nàng giải vây… Hay sau này mỗi lần gặp mặt, nàng ta đều cười nói với nàng, nói chung đây có vẻ là một người tốt.
Chỉ là không biết khuôn mặt thực sự của nàng ta chính là như vậy, hay đạo hạnh giả tạo này so với Tân Nghiên Tuyết còn cao thâm hơn.
Trong mấy nàng dâu các nàng, đáng sợ cũng chỉ có Chu Vũ Oanh nhưng thực ra lại là người đơn giản nhất. Nàng ta không giỏi giả vờ, mọi cảm xúc đều hiện hết trên mặt.
Còn về vị đại tẩu này, trong quãng ngày về sau của Vân Khương Mịch còn phải cẩn thận cảnh giác mới phải.
“Đương nhiên là rảnh rồi! Ngày thường ta nhàn rỗi không có việc gì làm, nếu như đại tẩu thật lòng muốn học thì ngày nào cũng có thể đến tìm ta.”
Vân Khương Mịch kéo nàng ta ngồi xuống đình nghỉ mát, phân phó Như Ngọc chuẩn bị kim chỉ, lại tìm đến vài tấm bản vẽ đưa cho Nam Cung Nguyệt: “Đại tẩu nhìn xem, tẩu muốn học loại nào?”
Hai tỷ muội ở chung rất vui vẻ. Nam Cung Nguyệt một lòng học hỏi cách thêu hai mặt, không hề nhắc đến bất kỳ đề tài nào khác. Cho đến lúc hoàng hôn, nàng ta mới rời khỏi phủ Minh Vương.
Nhưng còn chưa trở về phủ Sở Vương thì đã bị Triệu hoàng hậu sai người mời đến cung Khôn Ninh rồi.
Trong lòng Nam Cung Nguyệt hiểu rõ Triệu hoàng hậu vì điều gì mà gọi nàng ta tiến cung.
Trên đường đi nàng ta đã sớm suy tính xong nên ứng phó như thế nào.
Đúng như dự đoán, sau khi bước vào cung Khôn Ninh, nàng ta còn chưa hành lễ thỉnh an, câu đầu tiên của Triệu hoàng hậu là: “Bổn cung nghe nói hôm nay ngươi đến phủ Minh Vương, ngươi tới đó làm gì vậy?”
“Bẩm mẫu hậu, nhi tức đến tìm Minh vương phi học cách thêu hai mặt” Nam Cung Nguyệt trả lời tự nhiên thoải mái.
Nhìn thần sắc nàng ta ngay thẳng không giống như đang nói dối, Triệu hoàng hậu giễu cọt: “Thêu hai mặt? Vân Khương Mịch, cái đồ vô dụng đó vậy mà lại biết kỹ thuật thêu hai mặt sao?”
Lúc trước chuyện Vân Khương Mịch tặng cho Đức phi khăn thêu hai mặt làm lễ vật sinh thần, Triệu hoàng hậu cũng biết. Có điều, bà ta cho rằng khăn thêu hai mặt đó do Vân Khương Mịch có được từ bên ngoài, không phải tự mình thêu.
Vì thế mà vẫn không xem trọng.
“Vâng thưa mẫu hậu, hôm nay Minh vương phi đã dạy con rất nhiều”
Vừa nghe lời này, Triệu hoàng hậu ngồi không yên nữa.
Bà ta châm chậm chống thân đứng dậy từ chiếc giường nhỏ, cau mày nhìn Nam Cung Nguyệt: “Nàng ta thực sự biết thêu hai mặt?”
“Theo con thấy thì nàng ta biết khá nhiều”
“Ồ? Chuyện này thật kỳ lạ! Trong bốn năm này, cái đồ vô dụng đó thật sự đã thay đổi không ít!”
Triệu hoàng hậu lẩm bẩm một mình.