Sợ Mặc Vĩ cũng sẽ giống như Lục hoàng tử, bị người khác hại chết.
Nhưng Mặc Phùng Dương không phải là một người vô tình, so với người khác Vân Khương Mịch hiểu rõ điều này.
Nàng không kiềm lòng được nên bèn lên tiếng bênh vực kẻ yếu: “Lời này của Chu Vương sai rồi”
“Trước mặt người ngoài người nói vậy thì cũng thôi đi!
Nhưng Mặc Phùng Dương vẫn luôn âm thầm quan tâm người.
Người cũng biết tình cảnh hiện giờ của ngài ấy, có tốt hơn người không?” Mặc Phùng Dương kinh ngạc nhìn nàng.
Không phải người nữ nhân này hận nhất là hắn sao?
Bây giờ lại lên tiếng thay hắn?
Thấy nàng đường đường là một nữ nhân lại vì Mặc Phùng Dương mà can thiệp vào…
Trong mắt Mặc Vĩ hiện lên một tia kinh ngạc: “Tính tình của Minh Vương phi thật ngay thẳng”
“Chẳng qua tình cảnh của bổn vương cũng như thế, ai có thể giúp được ai? Hôm nay các ngươi tới đây có mục đích gì, bổn vương không muốn suy đoán, cũng không muốn lòng vòng với các ngươi.” Hắn ta không chút khách sáo nói: “Về phần tình cảnh của lão Thất, đây cũng không phải do bổn vương gây nên” Tuy răng hắn ta triền miên trên giường bệnh nhiều năm, nhưng cũng không phải là một người ngu xuẩn.
Tình thế hiện giờ, hắn ta cũng hiểu rõ.
Nhiều năm nay Mặc Phùng Dương chưa từng đặt chân đến phủ Chu Vương. Hiện giờ lại đang ở phe đối lập với Mặc Vân Khinh, bỗng nhiên lại tới thăm tên ma ốm là hắn ta…
Mặc Vĩ cười lạnh, lại bắt đầu ho khan.
Nghe ra ý tại ngôn ngoại của hắn ta, lời trong lời ngoài đều đang trào phúng Mặc Phùng Dương, Vân Khương Mịch giận đến nỗi phải cắn răng!
Tuy rằng nàng và Mặc Phùng Dương là “Đối thủ một mất một còn”, nhưng cũng chỉ cho phép bản thân nàng khi dễ Mặc Phùng Dương. Trừ nàng ra ai cũng không thể khi dễ hắn!
Ai quan tâm ngươi là Chu Vương hay Ngô Vương, không ai có thể động vào nam nhân của nàng!
“Chu Vương đúng là chỉ để mắt chính mình” Vân Khương Mịch cười nhạo, đứng dậy: “Một tấm lòng thành của Vương gia nhà ta đều bị coi như lòng lang dạ thú”
“Chu Vương cho rằng, Vương gia nhà ta tới đây là để kiếm sự ủng hộ của ngươi? Ngươi cũng không nhìn xem, tình huống bây giờ của ngươi ra sao. Chẳng lẽ tình cảnh bây giờ của ngươi lại tốt hơn Vương gia nhà ta?”
“Hoặc là, ngươi cho rằng thứ Vương gia nhà ta nhìn trúng là nhà họ Trần sau lưng ngươi?”
“Thứ cho ta nói thẳng! Chu Vương cũng tự tin quá đi?” Nàng hệt như đã triệt để bùng nổ, nói liên tục không ngừng: “Không nói đến chuyện bây giờ nhà họ Trần đã sớm rời khỏi triều đình”
“Chẳng lế phủ Ưng Quốc Công, còn cả nhà họ Cố sau lưng †a không so được với nhà họ Trần sao?”
“Theo ta thấy, Chu Vương rõ ràng là chó căn Lữ Động Tân, không thấy được lòng tốt của người khác!”
“Chắc là mấy năm nay ngươi tự quy định phạm vi hoạt động của mình ở phủ Chu Vương, tự cô lập bản thân. Cho nên ngươi mới mang thành kiến với người khác, cảm thấy ai tới đây cũng hại ngươi, hoặc là tới để nịnh bợ ngươi?”
“Sự tự tin của Chu Vương khiến ta bội phục!” Vân Khương Mịch đang hộ phu một cách đầy khí phách!
Nàng nói một loạt khiến Mặc Vĩ á khẩu không trả lời được.
Ngay cả Mặc Phùng Dương và Trần bá cũng ngây ngẩn cả người!
Mặc Phùng Dương nhìn nàng với vẻ mặt cổ quái.
Nàng đây là đang “bảo vệ” hắn?
“Ngươi, ngươi…” Mặc Vĩ không nghĩ tới, Vân Khương Mịch lại to gan như thế, nàng dám nói chuyện với hắn ta như vậy!
Quả thực cuồng vọng!
Chu Vương cảm thấy khó thở, một câu hắn ta cũng nói không nên lời, cuối cùng hai mắt trợn tròn… Bị chọc giận đến nỗi ngất đi!