“Hiểu lầm? Trẫm tận mắt nhìn thấy, hẳn viết toàn những lời hỗn trướng. Nét chữ này rõ ràng là chữ của hắn, còn hiểu lâm cái gì!” Mặc Quốc Thiên tức giận trừng mắt nhìn Mặc Vân Đức: “Sao, ngươi muốn chịu phạt thay lão Tam?” Ông ta xưng đế đã nhiều năm, vẫn luôn là một minh quân trong miệng bá tánh.
Ngày thường, cho dù có người gây chuyện, ông ta cũng chưa bao giờ giận cá chém thớt sang người khác.
Nhưng bây giờ…
Ông ta lại muốn Mặc Vân Đức chịu phạt chung với Mặc Vân Khinh, có thể thấy được Mặc Quốc Thiên đang vô cùng tức giận.
Lúc này Mặc Phùng Dương mới mở miệng: “Phụ hoàng, long thể quan trọng! Tam ca hẳn là đang trên đường hồi kinh, có chuyện gì cũng nên gặp mặt nhau rồi nói rõ ràng” Trước mắt chỉ có thể làm vậy.
Dù ông ta có giận hơn nữa, cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.
Mặc Quốc Thiên miễn cưỡng áp cơn giận xuống, khế gật đầu: “Lần này lão tử phải lột da hắn!” Trong lòng Mặc Vân Đức cả kinh.
Xem ra hôm nay phụ hoàng khó tiêu được cơn giận này…
Hắn ta không kiềm được mà cầu nguyện cho Mặc Vân Khinh.
Sau khi phê duyệt tấu chương xong, Mặc Vân Đức và Mặc Phùng Dương rời khỏi Ngự thư phòng. Huynh đệ hai người sóng vai đi về phía cửa cung, nói đến chuyện khiến Mặc Quốc Thiên tức giận lúc nấy.
“Lão Thất, chuyện lân này đệ cảm thấy thế nào?” Mặc Vân Đức ý vị thâm trường nhìn Mặc Phùng Dương: “Ta tin tưởng đệ ấy, dù sao lão Tam cũng không ngốc như “Cũng tuyệt đối sẽ không ngay tại thời điểm này còn cố ý chọc giận phụ hoàng” Chuyện này không khác gì muốn nhổ râu trên miệng hổi Mặc Vân Khinh sẽ không ngu đến vậy.
“Đại ca muốn nói gì?” Mặc Phùng Dương mặt không đổi sắc.
“Ta suy đoán, có phải có người đã đổi thư ăn năn của lão Tam?” Ý của Mặc Vân Đức rất rõ ràng.
Mặc Phùng Dương dừng chân, xoay người nhìn hắn ta, khế cau mày: “Đại ca nghi ngờ ta sao?”
“Ta không nói người đó là đệ.” Thấy Mặc Phùng Dương nghiêm túc, Mặc Vân Đức khẽ cười, vẫn là dáng vẻ của một đại ca tốt: “Ta chỉ nói răng vô cùng có khả năng bức thư đó đã bị người khác đổi ngay trên đường”
“Nếu đại ca nghỉ ngờ ta, thì cứ nói thẳng ra. Không cần lòng vòng như đàn bà.” Mặc Phùng Dương cười lạnh.
Mặc Vân Đức: “Lão Thất…”
Song, đi được hai bước bỗng nhiên hắn dừng lại.
“Đại ca” Mặc Phùng Dương xoay người nhìn Mặc Vân Đức, ánh mắt thâm thúy: “Không biết đại ca đã nghe những lời đồn đãi trong kinh?” Đồn đãi?
Mặc Vân Đức nhíu mày: “Lời đồn gì?”
“Xưa nay đại ca không để ý đến những lời đồn bên ngoài, sợ là còn chưa biết đi? Trong kinh đã sớm đồn rằng tuy đại ca và tam ca đều do mẫu hậu sinh ra. Nhưng trong lòng mẫu hậu, đại ca lại không bằng một nửa tam ca” Mặc Phùng Dương không chút dấu vết mà cong khóe môi: “Thậm chí còn có người nói, đại ca chỉ đá kê chân để tam ca thượng vị.”
“Đại ca là có năng lực, nhưng thật sự cam nguyện làm đá kê chân của người khác sao?”
“Hai người vốn là huynh đệ cùng một mẫu, đại ca cam lòng để mẫu hậu xem thường sao?”
“Ngay cả thái độ của tam ca với đại ca… Cũng rất rõ ràng” Tính tình của Mặc Vân Khinh rất xấu.
Trong đám huynh đệ mấy người, phải nói rằng tính xấu của hắn ta vang xa.
Bây giờ ngoại trừ Mặc Phùng Dương là hắn ta không dám trêu vào, còn lại huynh đệ mấy người, Mặc Vân Khinh cứ hở một chút là lại răn dạy trách mắng.
Ngay cả người đại ca như Mặc Vân Đức cũng không ngoại lệ.