Ánh mặt trời ngày xuân rất dễ khiến người khác lười nhác.
Nàng khẽ duỗi cơ thể, thay đổi góc độ tiếp tục nằm: “Nếu Vương gia muốn ta thỉnh an ngươi một cách qua loa có lệ thì †a sẽ làm theo” Nói thì nói vậy nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, chỉ triển khai công phu mồm mép.
Mặc Phùng Dương rất muốn đảo mắt.
Nề hà hắn là một người cao lãnh, không cho phép bản thân làm như vậy.
Hắn nhớ tới những lời nói lúc nãy của Mặc Lệ Nga… Mặc Phùng Dương khẽ nhíu mày, đứng dậy đến gần mép giường: “Vân Khương Mịch, bổn vương có chuyện muốn hỏi ngươi”
“Hôm nay ngươi đã giúp bổn vương giải quyết một phiền toái lớn. Ngươi muốn bổn vương cảm tạ ngươi thế nào?” Vừa nghe hắn nói thế, Vân Khương Mịch lập tức vui vẻ: “A, hôm nay mặt trời mọc đăng tây sao?” Mặc Phùng Dương này vốn bủn xin vắt cổ chày ra nước, là một cẩu nam nhân ngạo kiều, cư nhiên lại chủ động đưa ra ý muốn cảm tạ nàng?
“Ngươi thật sự muốn cảm tạ ta?” Vân Khương Mịch nhướng mày nhìn hắn.
“Ừ” Mặc Phùng Dương gật đầu, không cho nàng cơ hội nói chuyện, giành nói trước: “Sự tồn tại của Phong Bảo sẽ khiến người khác hiểu lầm ngươi. Vì cảm tạ ngươi hôm nay đã giúp bổn vương, không bằng…”
“Bổn vương nhận Phong Bảo làm nhi tử?”
“Ngươi đừng tưởng bởi” Vân Khương Mịch không chút do dự từ chối hắn!
Mặc Phùng Dương: “…
Bình tĩnh, nhịn xuống!
Hắn hít sâu một hơi: “Ngươi là Minh Vương phi, Phong Bảo lại không phải nhi tử của bổn vương. Nếu chuyện này bị phụ hoàng và mẫu hậu biết được, chắc chắn sẽ nhốt ngươi vào lồng heo rồi dìm xuống nước”
“Thậm chí sẽ nhổ tận gốc phủ Ưng Quốc Công!”
“Vậy thì sao?” Vân Khương Mịch cười nhạo: “Những người của phủ Ưng Quốc Công sống hay chết thì liên quan gì đến ta” Nàng hận phủ Ưng Quốc Công, Mặc Phùng Dương đã biết chuyện này.
“Vậy thanh danh của ngươi thì sao?” Hắn tiếp tục “lừa dối”: “Còn cả thanh danh của Phong Bảo?”
“Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn thằng bé lớn lên với tiếng xấu con hoang? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn thằng bé bị mọi người thóa mạ, bị mọi người xem thường?” Chuyện này, Vân Khương Mịch còn chưa cẩn thận nghĩ tới.
Trước mắt nàng nghe Mặc Phùng Dương nói vậy, cảm thấy cũng có vài phần đạo lý.
Nàng không sợ bị mọi người thóa mạ hay cười nhạo, nhưng không bao giờ để nhi tử mình bị người khác khinh thường!
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng căn răng: “Ta xem ai dám!” Nàng có rất nhiều bạc.
Cho dù là dùng bạc đập chết những người đó, cũng tuyệt đối sẽ không khiến Phong Bảo chịu một chút ủy khuất nào!
“Ồ, ngươi cho rằng ngươi là ai? Một khi người rời khỏi bổn vương, không còn danh xưng Minh Vương phi nữa, thì lúc đó ngươi chẳng là gì cả” Mặc Phùng Dương không chút do dự giội cho nàng một gáo nước lạnh: “Nơi này là kinh thành, dưới chân thiên tử.
Ngươi là con dâu của hoàng gia, lại lén lút thông đồng với gia đinh, còn có con hoang’. Chẳng những ngươi sống không được, mà Phong Bảo cũng sẽ bị ngươi liên lụy!”
“Hiện giờ Phong Bảo còn nhỏ, ngươi còn có thể che giấu!
Nhưng giấy không thể gói được lửa, sớm hay muộn cũng có một ngày chuyện này sẽ bị người khác biết được!” Hiếm khi thấy Mặc Phùng Dương nói nhiều như vậy.
Hơn nữa, từng chữ đều đâm thẳng vào tim!
Vân Khương Mịch trầm mặc.
Nàng và Tân Nghiên Tuyết đã trở mặt từ lâu, đứng đối lập với phủ Ưng Quốc Công. Lần này lại trực tiếp đắc tội Triệu Hoàng hậu.
Còn cả thế lực sau lưng mấy người đó…
Xem như nàng đã đắc tội nửa kinh thành rồi?