Trực giác nói cho hắn biết, chuyện phụ hoàng đột nhiên tức giận sợ rằng có liên quan đến Vân Khương Mịch.
Như Vân khẽ sửng sốt: ương phi vừa mới xuất cung về vương phủ trước rồi” Cuối cùng, lại bổ sung: “Hoàng Thượng còn dặn dò Vương phi, nói rằng quãng thời gian này không nên đi lại lung tung, cũng không cần tiến cung bắt mạch. Ngài ấy bảo Vương phi cứ ở yên trong phủ, tránh bị người khác trả thù” Giọng điệu của Như Vân đầy ý vị thâm trường.
Sao mấy người Đức phi lại không nghe ra ẩn ý trong đó?
Hành động này của Mặc Quốc Thiên rõ ràng là muốn bảo vệ Vân Khương Mịch, nhắc nhở nàng có lẽ đám người Triệu Hoàng hậu sẽ trả thù.
Trong lòng Đức phi cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Xem ra hiện giờ Vân Khương Mịch thật sự không thể so với dĩ vãng?
Cư nhiên ngay cả Hoàng Thượng cũng che chở cho nàng!
Mặc Phùng Dương đứng dậy, dặn dò Đức phi dưỡng bệnh cho tốt. Sau đó hắn xoay người ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi cung Vĩnh Thọ, phía sau đã truyền đến giọng nói của Mặc Lệ Nga. Nàng ta vội đuổi tới: “Thất ca từ từ đất Muội có lời muốn nói với huynh!” Hắn dừng chân, chờ nàng ta thở hổn hển chạy tới.
“Thất ca, muội chỉ muốn hỏi huynh một câu, huynh phải trả lời thật lòng.” Mặc Lệ Nga hít sâu một hơi: “Phong Bảo là con của huynh đúng không?” Chuyện này…
Mặc Phùng Dương không biết nên trả lời thế nào.
Ngay cả chính hắn cũng không biết rốt cuộc Phong Bảo là nhỉ tử của ail Quả thật Phong Bảo lớn lên trông rất giống hắn, nhưng nữ nhân Vân Khương Mịch kia đánh chết cũng không chịu thừa nhận rằng Phong Bảo là con của hắn. Thân phận của Mặc Phùng Dương tôn quý, đương nhiên không có khả năng “Vui mừng khi làm cha”.
Mỗi lần hắn dò hỏi việc này, Vân Khương Mịch đều tìm mọi cách nói sang chuyện khác.
Buổi tối hôm đó, nàng còn chuốc say hắn…
Còn có chuyện nào vô liêm sỉ hơn mà nữ nhân này không làm được?
Thấy hắn không trả lời, Mặc Lệ Nga ha ha nở nụ cười, một chút đồng tình cũng không có: “Thất ca, muội thấy huynh chinh chiến trên lưng ngựa cả đời, thế mà lại phải thua trong tay Thất tẩu!” Nói chinh chiến trên lưng ngựa cả đời thì có chút khoa trương.
Nhưng đó cũng không phải là chuyện gì tốt với Mặc Phùng Dương. Nếu không cũng không đến mức phải khiến Mặc Vân Khinh đề phòng.
Hiện giờ lại bị Vân Khương Mịch bắt chẹt…
Cũng khó trách Mặc Lệ Nga không chút lưu tình mà cười nhạo hắn: “Làm phụ thân mà làm được như huynh, sợ rằng Thất ca là người đầu tiên!” Nhi tử ở ngay bên cạnh mình mà lại không dám nhận nhau…
Mặc Lệ Nga cười ha ha: “Cho đến giờ chắc hẳn Phong Bảo chưa từng gọi huynh là cha đúng không?”
“Thằng bé gọi ta là ca ca” Mặc Phùng Dương mặt vô biểu tình đáp.
“Cái gì? Ca ca? Phụt…” Mặc Lệ Nga cười càng thêm càn rỡ, bỗng nhiên nàng ta đổi sắc mặt, thu hồi ý cười trên mặt: “Không được! Nếu Phong Bảo gọi huynh là ca ca, vậy không phải sẽ gọi muội là tỷ tỷ sao?”
“Muội chính là cô mẫu của thắng bé!” Nàng ta chớp chớp mắt: “Thất ca, cho dù Thất tẩu không chịu thừa nhận thì Phong Bảo vẫn là con của huynh”
“Chỉ bằng muội cũng có thể khẳng định, chắc chắn Phong Bảo là con của huynh! Chỉ cần nhìn diện mạo của hai người, còn cả tính tình nữa, cũng không khác nhau lắm, tuyệt đối không sail”
“Vậy sao?” Mặc Phùng Dương bán tín bán nghi, “Vậy vì sao Vân Khương Mịch không chịu thừa nhận?” Hắn cũng không rõ, nếu như nàng thừa nhận Phong Bảo là con của hắn, không phải sẽ mẹ quý nhờ con sao?
Cả phụ hoàng và mẫu phi cũng sẽ trọng thưởng cho nàng.
Hắn cũng sẽ không vì hiểu lầm mà gây khó dễ với nàng.
Vì sao nàng lại không muốn thừa nhận!
“Có lẽ là do huynh khiến nàng bị tổn thương quá sâu?” Mặc Lệ Nga một lời đã trúng đích.
Mặc Phùng Dương không hé răng.