Nào biết vừa mới vào cửa, Mặc Quốc Thiên đã nhìn nàng †a với ánh mắt lạnh lẽo, giận dữ mắng: “Tức phụ của lão Tam, quỳ xuống!” Này… Đây cũng không phải dấu hiệu gì tốt cho lắm.
Không giống như là ý muốn xem trọng?
Trong lòng Tân Nghiên Tuyết không khỏi cảm thấy run sợ mà quỳ xuống: “Phụ hoàng…”
“Chuyện này là sao?” Mặc Quốc Thiên ném lệnh bài xuống trước mặt nàng ta, lạnh giọng hỏi: “Hôm qua chính ngươi đã đặt khối lệnh bài này ở phủ Minh Vương?” Lệnh bài Ngũ Quân Doanh này sao lại rơi vào trong tay ông ta?
Tân Nghiên Tuyết cảm thấy hoảng sợ.
Nhưng nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Mặc Quốc Thiên, nàng ta không dám khinh xuất.
“Bẩm phụ hoàng, là, là con dâu” Khối lệnh bài này, quả thật là do nàng ta tự tay đưa cho Mặc Phùng Dương.
Cho nên nói nàng ta tự tay để nó ở phủ Minh Vương cũng không sai.
Không đợi Tân Nghiên Tuyết giải thích là do Vân Khương Mịch muốn khối lệnh bài này, đẩy toàn bộ mọi chuyện lên đầu Vân Khương Mịch. Mặc Quốc Thiên đã vô cùng tức giận mà đập vào án thư: “To gan!”
“Ngươi có biết ngươi đã phạm tội gì không!” Nàng ta phạm tội?
Đương nhiên Tân Nghiên Tuyết không cảm thấy mình sai.
Nàng ta khế chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Phụ hoàng, con dâu không biết mình sai ở đâu…” Nhưng dáng vẻ của Mặc Quốc Thiên thật sự rất dọa người.
Nhưng cầu phụ hoàng chỉ rõ, con dâu sẽ lĩnh phạt”
“Ngươi còn cảm thấy oan ức?” Mặc Quốc Thiên nhìn nàng ta với ánh mắt lạnh nhạt.
Đúng lúc này, Triệu Hoàng hậu tiến vào… Quả thật là bị nâng tiến vào.
Bà ta mang mạt ngạch, dáng vẻ trông rất suy yếu.
các người đã sớm thông đồng với nhau rồi không?”
“Chuyện này…” Vẻ mặt Triệu Hoàng hậu đầy nghỉ hoặc.
Không duyên cớ lại bị Mặc Quốc Thiên răn dạy một trận, bà ta hoàn toàn vô tội mà!
“Hoàng Thượng, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì? Đứa con dâu tốt này của ngươi lấy trộm lệnh bài Ngũ Quân Doanh, đã thế còn đặt nó ở trong phủ Minh Vương!” Sắc mặt Mặc Quốc Thiên xanh mét: “Lúc nấy Ngô phó tướng đã tiến cung thỉnh tội, nói là bị Tân Nam Du chuốc say rồi lấy trộm lệnh bài. Ai ngờ lệnh bài này, lại đến phủ Minh Vương”
“Ngươi nói xem, rốt cuộc chuyện này là sao!” Nghe được những lời này của Mặc Quốc Thiên, Tân Nghiên Tuyết và Triệu Hoàng hậu đều chấn động.