Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 195




Phong Bảo là một tiểu hài tử mà còn nhận ra, Mặc Phùng Dương đúng là một con lợn, đồ con lợn cái gì cũng không biết!



Vân Khương Mịch hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy.



Nàng mới vừa đứng dậy thì Như Minh đã tiến vào đáp lời, nói là Vương gia phái hắn ta đến truyền tin: “Chủ tử hỏi Vương phi, tên cáo già Tân Nam Du đó có âm mưu, lệnh bài này Vương phi định giải quyết thế nào?”



“Đây là chuyện của hẳn, hỏi ta làm gì?” Vân Khương Mịch nhíu mày.



Vốn tưởng rằng Như Minh có chuyện quan trọng nên phải quay về, nào biết hắn ta nghe nàng nói xong thì lập tức rời đi.



Song, rất nhanh hắn ta đã vọt vào: “Chủ tử nói là Vương phi muốn Doanh Vương phi trộm lệnh bài, nên để Vương phi tới xử lý” Hoá ra hắn ta đang truyền lời?



Vân Khương Mịch cạn lời: “Hỏi chủ tử nhà ngươi muốn giải quyết ra sao” Như Minh lại rời đi nhanh như chớp.



Khi tiến vào, hắn ta thở hồng hộc: “Chủ tử nói hết thảy mọi chuyện đều để Vương phi quyết định”



“Mẹ nó!” Vân Khương Mịch nổi giận.



Tới tới lui lui chỉ có một câu này, cẩu nam nhân Mặc Phùng Dương này là một cái máy đọc lại?



“Muốn nói gì thì bảo hắn tự mình nói, để ngươi truyền lời vô nghĩa làm gì? Cút đi.”



“Vâng, thuộc hạ cút.” Như Minh cút đi.



Rốt cuộc Mặc Phùng Dương vẫn không đến viện Ánh Nguyệt, ban đêm còn bảo Như Vân tới truyền đạt ý tứ của hắn.



Còn mập mờ uy hiếp Vân Khương Mịch một phen, để nàng thời thời khắc khắc đều ghi nhớ: “Cẩu Vĩ Ba và Phong Bảo”.



Vân Khương Mịch giận nỗi đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể hủy đi viện Thanh Trúc của hắn!



Sáng sớm hôm sau, nàng và Mặc Phùng Dương cùng tiến cung.



Vẫn chia binh làm hai đường, Mặc Phùng Dương đến điện Cần Chính để dự buổi triều sớm, còn nàng đến cung Vĩnh Thọ.



Cung thăm Đức phi.



Sau khi hạ triều, Vân Khương Mịch đến Ngự thư phòng thỉnh an và bắt mạch cho Mặc Quốc Thiên.



Bắt mạch xong, nàng lấy lệnh bài từ trong lồng ngực ra, làm trò trước mặt Mặc Quốc Thiên, bắt đầu diễn kịch: “Phụ hoàng, Doanh Vương phi có ý đồ bất chính, nàng ta muốn hại chết Vương gia nhà con dâu!”



“Hử? Câu nói này là sao?” Mặc Quốc Thiên híp mắt nhìn nàng: “Tức phụ của lão Thất, lời này không thể nói bậy! Nếu không, trẫm sẽ trị con tội ‘bôi nhọ’ người khác!” Nàng đã nói thẳng Doanh Vương phi muốn hại chết Mặc Phùng Dương.



Chứ không nói Doanh Vương phi mang ý xấu trong lòng.



Vân Khương Mịch đưa lệnh bài trong tay qua: “Hôm qua Doanh Vương phi đã đến phủ Minh Vương một chuyến”



“Sáng sớm hôm nay, con dâu lại nhìn thấy thứ này ở chính sảnh. Con đã hỏi Vương gia nhưng Vương gia nói ngài ấy không biết. Hôm qua Doanh Vương phi cũng không lấy vật này ra.



“Suy cho cùng đây cũng là lệnh bài Ngũ Quân Doanh, Vương gia nói thứ này không thể ở trong tay Doanh Vương phi được” Lệnh bài Ngũ Quân Doanh là do Ngô phó tướng giữ. Trong lòng Mặc Quốc Thiên biết rõ điều này.



“Không biết tại sao lệnh bài này là lại nằm trong tay Doanh Vương phi. Vương gia nói tạm thời khoan hãy để lộ việc này ra ngoài, trả lại lệnh bài cho nàng ta là được” Vân Khương Mịch khẽ hít mũi, dáng vẻ khóc lóc vô cùng ủy khuất: “Nhưng sau đó con dâu đã nghĩ lại”



“Lệnh bài này hết sức quan trọng, hơn nữa chuyện này lại liên quan đến tình nghĩa huynh đệ giữa Doanh Vương và Vương gia nhà con! Cho nên con đã mang theo lệnh bài đến đây, mặc phụ hoàng định đoạt”” Mặc Quốc Thiên sầm mặt.



Ông ta nhận lấy lệnh bài rồi quan sát thật kỹ, sau đó gật đầu: “Ừ, đây đúng là lệnh bài Ngũ Quân Doanh” Chẳng qua sao đồ vật này sao lại ở trong tay Tân Nghiên Tuyết?



Hơn nữa, vì sao Tân Nghiên Tuyết phải mang theo lệnh bài đến phủ Minh Vương?



Rốt cuộc là làm mất trong vô tình, hay là cố ý vứt bỏ trong phủ Minh Vương?



Trước khi Mặc Vân Khinh rời kinh còn vì lệnh bài này mà ầmïĩ với Mặc Phùng Dương một trận.