Ban đêm, Vân Khương Mịch mang Phong Bảo trở về vương phủ. Sau đó Tân Nghiên Tuyết tới đây.
Bây giờ chắc hẳn Đức phi đã tin Cẩu Vĩ Ba chính là Phong Bảo, vây nên hẳn sẽ không đến phủ Minh Vương. Vân Khương Mịch cảm thấy yên tâm nên mang Phong Bảo trở về.
Rồi nàng nghe nói Tân Nghiên Tuyết tới…
Nàng dặn dò Như Ngọc chăm sóc Phong Bảo, sau đó đứng dậy đi đến chính sảnh.
Quả nhiên, Mặc Phùng Dương cũng đã trở lại.
Thấy nàng tiến vào, Tân Nghiên Tuyết đứng dậy đầu tiên, cười tươi nhìn nàng: “Minh Vương phi, điều kiện mà ngươi nói lúc trước, ta đã làm được”
“Ngươi trộm được lệnh bài?” Vân Khương Mịch đến gần.
Trộm?
Cái từ này không văn nhã chút nào!
Tân Nghiên Tuyết ho nhẹ một tiếng: “Ta lấy được lệnh bài”
“Ngô phó tướng tự tay đưa cho ngươi?”
“Không phải…”
“Vậy chẳng phải là trộm sao?” Vân Khương Mịch ngồi xuống bên cạnh Mặc Phùng Dương: “Thật ra ta rất tò mò, làm sao Doanh Vương phi trộm được? Không phải nói Ngô phó tướng vô cùng cảnh giác sao?” Nàng cường điệu lệnh bài này có được là do Tân Nghiên Tuyết trộm lấy một lần nữa, điều này khiến Tân Nghiên Tuyết cảm thấy rất xấu hổ.
“Ta lấy được bằng cách nào cũng không cần ngươi nhọc lòng” Nàng ta cắn chặt răng, cầm lệnh bài đặt lên bàn: “Tóm lại †a đã lấy được lệnh bài, lời lúc trước ngươi nói có thể thực hiện chưa?”
“Ta thật lòng với Dương ca ca, ngươi sẽ không hoài nghi chứ?” Mặc Phùng Dương nhìn thoáng qua Như Vân.
Hắn ta tiến lên cầm lấy lệnh bài đưa cho Mặc Phùng Dương.
Sau khi Mặc Phùng Dương xem xét kỹ càng, phát hiện lệnh bài này là thật thì gật đầu với Vân Khương Mịch.
“Xem ra tấm chân tình mà Doanh Vương phi dành cho Vương gia nhà ta là thật! Đương nhiên ta sẽ không hoài nghi” ‘Vân Khương Mịch cười, nhận lấy lệnh bài trong tay Mặc.
Phùng Dương, khẽ vuốt ve: “Chẳng qua, hiện giờ Doanh Vương phi vẫn là nữ chủ nhân của phủ Doanh Vương. Ngươi trộm lệnh bài như vậy, sau khi Doanh Vương trở về, ngươi phải giải thích ra sao?”
“Chuyện này không cần ngươi nhọc lòng” Tân Nghiên Tuyết hạ mi mắt: “Ta đã có cách giải quyết”
“Sẽ không khiến Vương gia nhà chúng ta gặp nguy hiểm chứ?” Vân Khương Mịch gắn giọng, nghe qua có chút hùng hổ doạ người: “Ngươi sẽ không vừa quay đầu thì lập tức tiến cung cáo trạng với phụ hoàng rằng Vương gia nhà ta lấy trộm lệnh bài của Doanh Vương đi?”
“Ngươi…” Tân Nghiên Tuyết giận nỗi đến đỏ mặt tía tai.
Sau một lúc lâu nàng ta mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi không cần nghi ngờ chuyện này! Ta không phải là người không biết xấu hổi”
“Như vậy thì ta yên tâm rồi” Vân Khương Mịch đưa lệnh bài cho Mặc Phùng Dương: “Vương gia, nếu như Doanh Vương phi đã dốc sức giúp ngài trộm tới, vậy ngài cứ nhận đi, chỉ có đồ ngốc mới không cần” Tân Nghiên Tuyết: “…” Cứ làm trò trước mặt nàng ta như vậy, thật sự ổn sao?
“Doanh Vương phi, tấm lòng của ngươi chúng ta đã biết!
Ngươi yên tâm” Vân Khương Mịch đứng dậy, đi đến trước mặt Tân Nghiên Tuyết, nhẹ nhàng vỗ bả vai nàng ta: “Sau này phủ Minh Vương chính là nơi tránh gió của ngươi” Vẻ mặt của nàng bỗng nhiên trầm xuống: “Ngay cả khi Vân Ngọc Linh khi dễ ngươi, ta chắc chắn sẽ không bàng quan đứng nhìn” Bây giờ Tân Nghiên Tuyết mới cảm thấy yên lòng, không chút dấu vết nào mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng ta không trả lời, chỉ nhìn sang Mặc Phùng Dương đang đứng sau lưng Vân Khương Mịch: “Dương ca ca…”
“Đi về trước đi, tránh để người khác sinh nghi” Mặc Phùng Dương mặt vô biểu tình nói.