Mặc Phùng Dương có suy nghĩ độc ác, nhưng trên thực tế...
Ngày hôm sau, hắn lấy lí do việc Lâm Phong đã đủ ba tuổi, cần mời thầy về dạy học, vì Phong Bảo mời đến thầy giáo tốt nhất kinh thành.
Cựu Thái Phó đại nhân, đến đây dạy học cho Phong Bảo. Vị cựu Thái Phó đại nhân này, lại còn là ông ngoại của Vân Khương Mịch. Mẹ của Vân Khương Mịch là Cố thị, trước kia bệnh chết, Ứng Quốc công tái giá với Trần thị.
Người mẹ kể này vẫn luôn xúi giục Vân Khương Mịch cắt đứt quan hệ với nhà họ Cổ.
Ban đầu, nhà họ Cố còn không đành lòng.
Nhưng về sau thấy Vân Khương Mịch kiêu căng ngang ngược, lại luôn thân thiết với Trần thị, không xem nhà họ Cố ra gì.
Cho nên cũng nản lòng buồn chán, dần dần cũng không qua lại gì nữa. Lão Thái Phó Cố Bắc Trung bây giờ đã ngoài bảy mươi, nhưng sức khỏe sung mãn, tinh thần sáng láng
Ông ấy cũng chỉ có một đôi trai gái là Cố thị và Cố Thanh, thế nhưng là con gái mất sớm, con trai lại đau ốm triền miên.
Bởi vì Cố Thanh đau ốm triền miên, cho nên cũng không có cách nào kế nhiệm chức Thái Phó.
Nhà họ Cổ đành phải giao thức Thái Phó ra.
Cố Bắc Trung ở trong phủ dưỡng già, mỗi ngày ngoại trừ chơi chim, đánh bài ra thì cũng sẽ đi nghe hát hí, uống rượu.
Ông vẫn luôn bỏ ngoài tại chuyện trong triều đình.
Dù là Hoàng Thượng ra mặt, gọi ông dạy học cho các tiểu Quận Chúa ông cũng thẳng thừng từ chối.
Nói là bây giờ ông đã nhường chức vị, Hoàng Thượng đừng làm phiền nữa. Bởi vì tính tình kì quái, nên thường bị những người quen thân trong kinh thành gọi là “Lão cổ hủ”.
Mặc Phùng Dương mới được lão cổ hủ này đến phủ Minh Vương để dạy học cho Phong Bảo, có thể thấy được Cố Bắc Trung vẫn còn cho hắn chút tình mọn.
Thật đúng lúc, hôm nay là đầu tháng chín, trong phủ cấp phát phí dụng hằng tháng.
Vân Khương Mịch và Ngụy bá, Liễu ma ma đối chiếu sổ sách, sau khi phân chia tiền bạc xong xuôi mới trở về viện Thanh Ảnh.
Vừa vào cửa nhưng lại không thấy Phong Bảo đầu, thể là tìm bà vú Trương hỏi chuyện
“Vương Phi, ngài buổi sáng vừa đi, Như Ngọc đã mang tiểu công tử đi! Nói là mang đến chỗ thư phòng, Vương Gia có mờ một người thầy đến dạy cho tiểu công tử”
“Thầy dạy? Thầy gì?” Vân Khương Mịch không hiểu “Vương Gia nói, Vương Phi ngài không biết chữ nào.” Bà vú Trương cẩn trọng nhìn nàng một chút, cố ý mời Cố lão Thái Phỏ đến dạy học cho tiểu công tử. Cuối cùng lại bổ sung: “Đúng! Chính là ông ngoại của ngài!” Ông ngoại?
Vân Khương Mịch nhíu mày hồi tưởng một chút, thân thể này đúng là có một người ông tên là Cố Bắc Trung. Chỉ là thân thể này vốn bị Trần thị che mắt, đã sớm tuyệt giao với nhà họ Cố.
Nhưng trong trí nhớ của thân thể này, những người nhà họ Cố vẫn rất yêu thương nàng. Quả nhiên là thứ phản bội. Nàng âm thầm chê trách thân thể này, gật đầu đi về phía thư phòng: “Ta biết rồi”
Vừa mới vào thư phòng, đã nghe được một tiếng la vang dội: “Thằng oắt con này, mẹ ngươi là cháu ngoại của ta, ngươi phải gọi ta là ông cố ngoại mới đúng! Ai là lão già hử?”
“Râu ông dài như thế, không phải là lão già thì là gì?”
“Nói cũng có lí”
Âm thanh vang dội, sảng khoái cười ha ha: “Mắt con này, thế mà cũng khéo ăn khéo nói! Chắc là học. được từ mẹ ngươi nhỉ?”
Nghe được giọng nói này, trong lòng Văn Khương Mịch cảm thấy có phần thân thiết.
Nàng nhanh chóng đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Phong Bảo đang ngồi ngay ngắn trên ghế, một bóng người đang quay lưng về phía cửa, dáng người thẳng tắp khỏe khoắn.
Dường như là một ông lão đã ngoài bảy mươi. Mặc Phùng Dương ngồi đối diện Phong Bảo, nhìn cậu bé với ánh mắt khó dò. Thấy Vân Khương Mịch bước vào, mọi người đồng loạt nhìn về phía nàng.
Viên Bảo nhảy từ trên ghế xuống, vui vẻ chạy đến: "Mẫu thân, người đến rồi! Người này là ông cố của con, mau đến đây để con giới thiệu cho người.”
Vân Khương Mịch: "..." “Con trai, đây cũng là ông ngoại của nương, biết không?” “Cần tên bắt con là con giới thiệu làm gì?” Nghe xong những lời này, ánh mắt của ông có hơi thay đổi, nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng phức tạp. Vân Khương Mịch đã có gần mười năm chưa gặp qua Cố Bắc Trung.
Ông đã già đi không ít, nhưng cảm giác thân thiết mà ông mang đến chỉ tăng chứ không giảm. Cảm giác tương tự như ông của nàng mang lại cho nàng trước khi nàng xuyên đến đây.
Cảm giác ấm áp lại thân thiết.
Tướng mạo của Vân Khương Mịch và Cố thị có chín phần giống nhau.
Cố Bắc Trung nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên hoảng hốt.
Dường như ông lại được nhìn thấy nữ nhi đã mất của mình thông qua nàng. Ánh mắt thê lương kia, khiến Vân Khương Mịch đau xót.
Nàng nhanh dắt Phong Bảo đến gần, mỉm cười chào hỏi Cố Bắc Trung: “Ông ngoại đến rồi, sao lại không sai người nói cho con một tiếng? Để con đến thỉnh an người?”
“Con vừa gọi ta là gì?”
Ánh mắt Cố Bắc Trung run lên.
Mười mấy năm trước, Vân Khương Mịch bị Trần thị xúi giục, không xem người nhà họ Cố ra gì. Ngay cả người ông này cũng bị nàng gọi là lão già hom hem. Nguyên thân của Vân Khương Mịch đúng thật là một người khiến người khác không thích nổi.
“Ông ngoại, con còn có thể gọi ông bằng danh xưng nào khác được?”.
Vân Khương Mịch cố nén nỗi đau xót trong lòng, cười nói: “Nhiều năm không gặp, thân thể ông ngoại vẫn cứng cáp mạnh mẽ như thế. Những năm này là do con bất hiếu, không thường xuyên thăm nom ông ngoại”
“Mẫu thân mất sớm, lẽ ra con phải làm cả phần của mẫu thân, tận hiếu bên cạnh ông ngoại mới đúng? Vừa nói nàng vừa không cầm được nước mắt.
Nàng nhớ ông mình...
Không ngờ rằng, nàng bây giờ đã biết sai rồi. Thấy nàng rơi nước mắt như thế, Cố Bắc Trung cũng không tránh khỏi nghẹn ngào. Ông vội vàng xoay người đi, không để Vân Khương Mịch thấy được hai mắt đỏ bừng của mình “Con nghĩ được như thế, ta rất vui mừng. Mẹ con ở nơi chín suối cũng có thể an tâm” "Ông ngoại, cậu con vẫn khỏe chứ?"
Vân Khương Mịch lau nước mắt: “Vốn nên sớm đến thăm cậu, nhưng bốn năm nay sức khỏe con cũng không tốt. Cho nên không thể xuất phủ.”
Mặc Phùng Dương nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái. Xem ra nữ nhân này vẫn là cần mặt mũi. Biết bị cầm túc bốn năm nói ra thì mất mặt, nên đành nói là sức khỏe không tốt.
Thầy Vân Khương Mịch khóc, Phong Bảo nhanh chóng lau nước mắt cho nàng.
Cố Bắc Trung cũng xoay người lại, mọi người trò chuyện một lúc, mọi khoảng cách cũng được xóa nhòa hơn một nửa.
Đến cuối cùng thì vẫn là máu mủ ruột thịt, sao lại có thể có thù hằn gì được cơ chứ?
"Gửi Phong Bảo cho ông ngoại con cũng yên tâm” Vân Khương Mịch cười đứng dậy: "Ông ngoại ở lại dùng bữa tối đi! Tự con xuống bếp!” “Tốt!”
Cố Bắc Trung vui mừng ra mặt.
Nhớ ngày đó, nữ nhi của ông qua đời, khiến đứa cháu ngoại này tính tình thay đổi hoàn toàn, Trần thị tận lực tâng bốc nàng, thế là tạo ra một Vân Khương Mịch khiến người ta ghét bỏ.
Bây giờ gả đi làm vợ người ta, còn có con, quả nhiên là hiểu chuyện hơn rồi. Mặc Phùng Dương đứng lên đi theo: “Vân Khương Mịch, bổn vương cho nàng niềm vui lớn như thế?
“Vì báo đáp bổn vương, nàng có phải là nên nói cho bổn vương biết, số bạc và tài liệu kia nàng rốt cuộc là lấy được từ đâu?”
Hóa ra, nguyên nhân hắn mời thầy dạy cho Phong Bảo, thúc đẩy nàng và gia đình hòa hảo là vì việc này. Vân Khương Mịch xoay người, cười nhạt nhìn hắn: “Vương Gia, động cơ của chàng không đơn thuần” “Cho nên, cái này không phải gọi là bất ngờ! Chỉ có thể gọi là âm mưu!” Dứt lời, nàng bước đi không quay đầu lại. Mặc Phùng Dương nhìn bóng lưng nàng đi xa, với theo hỏi: “Nàng đi đâu?”
“Vương Gia cũng đừng quên, chúng ta đã hứa rồi, chàng không thể hạn chế tự do của thiếp nữa. Thiếp đi đầu, cũng không cần bẩm báo cho chàng”
Vân Khương Mịch quay lưng về phía hắn, phất tay.
“Nữ nhân này! Thực sự không để bổn vương vào mắt” Mặc Phùng Dương tức giận nắm chặt tay, hắn lại vội vàng đuổi theo. Nào biết, vừa đi đến cửa, thì đã thấy Vân Khương Mịch đang lui lại từng bước. Dường như là bị ai đó ép quay về.