Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 185




Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lưu thái y, tiểu thái y đó rón rén chạy ra ngoài.



Hiển nhiên Vân Khương Mịch đã thấy hết cảnh này.



Nhưng nàng vờ như mình không thấy, tiếp tục dạy dỗ: “Nếu mắt các ngươi bị mù thì đôi mắt này cũng không cần dùng nữa đâu! Lần sau bổn vương phi gặp phụ hoàng sẽ thỉnh ngài móc hết mắt của các ngươi!” Lưu thái y thoáng rùng mình, các thái y còn lại cũng hít vào một hơi khí lạnh.



Có vài người nhát gan còn cẩn thận che lại đôi mắt.



Vị Minh Vương này là một người dám làm dám chịu, đã thế lại còn được Hoàng Thượng xem trọng…



Vân Khương Mịch dạy dỗ bọn họ đến nỗi miệng đắng lưỡi khô. Sau đó nàng nhìn Lưu thái y với sắc mặt không vui: “Còn thất thần làm gì? Muốn chờ ta đích thân đi bốc thuốc sao!” Lúc này Lưu thái y mới phục hồi tinh thần, cuống quít đi lấy mấy loại dược kia.



“Chuyện hôm nay, tốt nhất các ngươi nên ghi tạc trong lòng!” Nàng cầm dược, sắc mặt lạnh lẽo: “Nếu như lân sau bổn vương phi biết các ngươi không để tâm đến chuyện của cung Vĩnh Thọ, bổn vương phi sẽ lấy hết mấy cái đầu chó của các ngươi!” Nàng dám nói như vậy, đương nhiên phải có tự tin!



Chỉ cần có không gian vạn năng trong tay, nàng không sợ ai cải Dứt lời, Vân Khương Mịch cầm dược chuẩn bị rời đi.



Đúng lúc này, từ cửa truyền đến một giọng nói: “Minh Vương phi thật oai phong!” Vân Khương Mịch quay đầu lại, thấy người mới đến là cung nhân của cung Khôn Ninh, Trương ma ma bên cạnh Triệu Hoàng hậu.



Bà ta cười lạnh, lên tiếng: “Minh Vương phi, nương nương nhà nô tỳ muốn thỉnh Minh Vương phi đến cung Khôn Ninh một chuyến. Nương nương có chuyện muốn nói với người” Nhìn dáng vẻ này, xem ra người đến không có ý tốt.



“Xem ra ta bắt buộc phải đi rồi?” Vân Khương Mịch nhướng mày.



“Nương nương phân phó, Minh Vương phi đừng nên từ chối” Trương ma ma đứng ngay cạnh cửa, duỗi tay làm tư thế mời: “Minh Vương phi, mời người.” Vân Khương Mịch dùng khóe mắt liếc về phía sau… Thấy đám người Lưu thái y đồng thời thở dài một hơi đây nhẹ nhõm.



Hiển nhiên lúc này Trương ma ma bỗng nhiên đến đây, là do tiểu thái y kia đi cáo trạng.



Nàng chờ, chính là lúc này!



Vì thế, dưới ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của đám người Lưu thái y, Vân Khương Mịch chắp tay sau lưng đi đến cung Khôn Ninh.



Triệu Hoàng hậu đang nghiêm chỉnh ngồi trong điện. Bà ta thấy nàng tiến vào thì sửa lại dáng vẻ “hiền lành” ngày thường, khẽ quát một tiếng: “Vân Khương Mịch, ngươi thật to gan, ngươi biết sai chưa!”



“Mẫu hậu” Vân Khương Mịch hành lễ: “Không biết con dâu sai chỗ nào: “Quỳ xuống!” Triệu Hoàng hậu dùng sức đập bàn, lạnh giọng quát: “Ngươi còn dám giảo biện?”



“Ngươi thân là Vương phi của hoàng thất, thế mà lại đi Thái Y Viện gây chuyện. Còn tuyên bố muốn dùng một mồi lửa đốt sạch Thái Y Viện, móc mắt của các thái y, có việc này không!” Quả thật là có việc này.



Cho nên Vân Khương Mịch gật đầu, vẫn chưa phủ nhận.



“Vậy ngươi đã biết sai chưa?” Triệu Hoàng hậu nhìn nàng với vẻ mặt căm tức: “Các thái y cũng là mệnh thần trong triều, là do chính tay Hoàng Thượng bổ nhiệm”



“Hành động này của ngươi không phải là đang khiêu khích long uy của Hoàng Thượng, đang đánh vào mặt ngài sao!” Nghe được những lời này…



Vân Khương Mịch mới quỳ xuống, vẻ mặt khẩn trương: “Mẫu hậu, con dâu sợ hãi!”



“Các thái y này cho mẫu phi dùng mấy loại dược linh tinh, thế nên bệnh tình của mẫu phi mới tăng thêm. Con dâu cũng chỉ làm việc nào ra việc đó, nào dám khiêu khích uy nghiêm của phụ hoàng”



“Ngươi còn nói bậy!” Triệu Hoàng hậu giận quá hóa cười: “Trong cung ai mà không biết người Hoàng Thượng sủng ái nhất là Đức phi”



“Đức phi sinh bệnh là chuyện lớn trong cung, thái y nào không có mắt dám cho Đức phi dùng dược lung tung?”



“Trong mắt bổn cung là ngươi cố ý gây chuyện!” Uy nghiêm thật lớn ha!



Trong lòng Vân Khương Mịch cười lạnh, song biểu cảm trên mặt lại không hề thay đổi: “Mẫu hậu cũng biết người phụ hoàng sủng ái nhất là mẫu phi mà?” Nghe giọng điệu kỳ quái của nàng, Triệu Hoàng hậu nhíu mày: “Ngươi có ý gì? Ý ngươi là bổn cung sai sử các thái y làm Vậy sao?”



“Con dâu không dám” Vân Khương Mịch mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.