Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 180




Bà đường đường là Đức phi, cư nhiên lại đi tranh sủng với một người có địa vị thấp, chuyện này còn ra thể thống gì cơ chứ! “Nếu bổn cung là một người phụ nữ chỉ biết đố ky, vậy những năm gần đây sao có thể bình yên vô sự ở bên cạnh Hoàng Thượng?” Tuy rằng tính tình của bà ngay thẳng, nhưng không phải là người không biết suy nghĩ.



Bà biết Mặc Quốc Thiên là vua của một nước, ông ta không có khả năng thuộc về riêng bà.



Những năm gần đây, Mặc Quốc Thiên vẫn sủng hạnh những phi tử khác. Ban đầu Đức phi cũng ghen ghét oán hận.



Song đến bây giờ, bà đã điều chỉnh được tâm thái, bình thản ung dung, đối đãi bình thường.



Cũng chính vì bà biết tiến biết lùi nên mới có thể được.



Mặc Quốc Thiên độc sủng nhiều năm.



“Nương nương đừng nóng giận!” Thấy Đức phi tức giận đến mức ho khan, Lý ma ma vội tiến lên vỗ lưng, giúp bà thuận khí: “Tính tình của Hoàng hậu nương nương, những năm gần đây nương nương người cũng đã rõ ràng.”



“Nếu người đã biết được Hoàng hậu đang cố ý muốn châm ngòi ly gián, muốn chọc nương nương tức giận…”



“Hơn nữa bây giờ nương nương đang bệnh nặng, càng không thể tức giận!” Vân Khương Mịch cũng cảm thấy kinh ngạc.



Ngày thường nhìn Đức phi tính tình lỗ mãng xúc động, nàng còn tưởng rằng đầu óc bà không được nhanh nhạy, lại không nghĩ đến bà có tâm tư như vậy?



“Ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì!” Thấy nàng ngơ ngác đứng bên mép giường, Đức phi giận sôi máu: “Còn không mau lại đây xem bệnh cho bổn cung, xem xem thân thể của bổn cung có phải sắp hỏng vì tức rồi không?” Nói xong, bà tức giận vươn tay, nhíu mày nhìn Vân Khương Mịch.



Nếu nàng đã đồng ý hầu bệnh bà…



Lý ma ma nói không sai, thân thể quan trọng nhất!



Chỉ cần thân thể khỏe mạnh thì sau này mới có thể tiếp tục đọ sức với Triệu Hoàng hậu.



Lúc này Vân Khương Mịch mới phục hồi tinh thần, vội bắt mạch cho Đức phi: “Mẫu phi không cần lo lắng, người chỉ bị cảm lạnh, cộng thêm quá nóng giận nên mới bị bệnh”



“Lý ma ma, ngươi lấy đơn thuốc mà Thái Y Viện kê cho mẫu phi tới đây. Ta muốn nhìn xem” Nếu đã nói phải hầu bệnh Đức phi, thì nàng sẽ tận tâm tận lực.



Lý ma ma nhìn thoáng qua Đức phi, rồi đáp lời đi lấy đơn thuốc.



“Ngươi sẽ không hại bổn cung chứ?” Đức phi bán tín bán nghi nhìn Vân Khương Mịch: “Sở dĩ bây giờ bổn cung bị bệnh cũng là tại ngươi! Cho nên ngươi vốn phải chiếu cố bổn cung mới đúng”



“Mẫu phi yên tâm, chuyện này con dâu sẽ phụ trách đến cùng” Vân Khương Mịch nhẹ giọng đồng ý.



Nàng cứ thuận theo như vậy?



Đức phi nghi ngờ nhìn nàng, bà cứ cảm thấy nàng đang làm chuyện xấu, trong lòng đang tính kế…



“Tốt nhất ngươi không nên sinh tâm tư gì, nếu không bên phía Hoàng Thượng và Phùng Dương sế không tha cho ngươi!” Bà uy hiếp Vân Khương Mịch.



Trước sự uy hiếp của Đức phi, Vân Khương Mịch không những không giận mà còn cười: “Mẫu phi, người không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử”



“Tuy con dâu rất bận rộn, nhưng nếu đã đồng ý hầu bệnh thì chắc chắn sẽ không tìm thêm việc! Nhất định sẽ chăm sóc tốt mẫu phi” Bà làm như nàng rảnh lắm vậy?



“Ngươi thì bận chuyện gì? Bận tính kế Nghiên Tuyết?” Đức phi liếc nàng.



Vân Khương Mịch nghẹn một hơi trong cổ họng, nàng vốn định phát tác, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đức phi…



Thôi thôi!



Bà là người bệnh, bà là người bệnh!



Trong lòng Vân Khương Mịch lẩm bẩm vài câu, sau đó hít sâu một hơi, nuốt xuống cơn tức đang mắc nghẹn.