Sau đó vẫn là Vân Ngọc Linh thay nàng ta “Nói chuyện”.
Nói nàng ta đã không sao cả, không cần phải trách phạt Doanh Vương phi.
Dưới sự “cầu tình” của Vân Ngọc Linh, Mặc Vân Khinh mới buông tha Tân Nghiên Tuyết.
Nhưng mà thái độ hắn ta đối xử với nàng ta càng thêm lạnh nhạt, ngược lại đối xử với Vân Ngọc Linh càng thêm dịu dàng. Cho rằng Vân Ngọc Linh chính là người đẹp thiện lương, chính là nàng tiên nhỏ tốt đẹp nhất!
Trái lại nàng ta…
Chỉ cần nàng ta giải thích, hẳn ta sẽ nói nàng ta giảo biện; Chỉ cần nàng ta mới nói nửa câu không phải về Vân Ngọc.
Linh, hắn ta sẽ nói nàng ta là đố phụ, ghen ghét Vân Ngọc Linh, lấy oán trả ơn; Chỉ cần nàng ta im lặng, hắn ta sẽ nói nàng ta chột dạ đuối lý, cam chịu độc là do nàng ta hạ.
Tóm lại, Tân Nghiên Tuyết làm cái gì cũng đều sail Thành kiến của một người đối với người khác, nếu đã ăn sâu bén rễ trong lòng, thì sẽ không thể nào giải thích rõ ràng được nữa. Nếu tiếp tục giải thích chỉ thêm rối rắm, tự mua dây buộc mình.
Bây giờ tình cảnh của Tân Nghiên Tuyết chính là như vậy.
Nàng ta cười khổ một tiếng: “Vân nhị tiểu thư kia thật lơi hại, muội đúng là không phải đối thủ của nàng ta”
“Dương ca cũng biết mà, xưa nay muội không thích tranh đấu với người khác” Mặc Phùng Dương đáp lại bằng im lặng.
“Cho nên, chờ sau khi Vương gia trở về từ biên cương, e là cái chức Doanh Vương phi này của muội… Cũng nên nhường lại cho Vân nhị tiểu thư” Lúc này, Mặc Phùng Dương mới lên tiếng: “Ngươi nói mấy lời này với bổn vương là có ý gì?”
“Muội chỉ là muốn được Dương ca thương tiếc mà thôi” Tân Nghiên Tuyết bắt đầu thút thít.
“Ý của ngươi là, sau khi Tam ca trở về từ biên cương sẽ hưu ngươi, cưới Vân Ngọc Linh?”
“Có lẽ là như vậy” Tân Nghiên Tuyết tiếp tục khóc thút thít.
“Nếu ngươi bị Tam ca hưu, ngươi muốn Bổn vương đón ngươi vào phủ Minh Vương sao?”
“Muội, muội không có ý đó…” Tân Nghiên Tuyết gục đầu xuống, trên cần cổ thon dài đã từ từ lan ra một mảnh hổng phấn, nàng ta e lệ nhỏ giọng nói: “Chỉ là muội muốn được Dương ca rủ lòng thương”
“Ngươi muốn Bổn vương nhặt lại cái giày rách mà Tam ca đã mang qua sao?” Mặc Phùng Dương lại một lần đặt câu hỏi Hắn cũng không muốn đối xử khắc nghiệt với một nữ nhân gia như thế.
Nhưng từ sau khi biết chuyện bốn năm trước, cho dù là hôn sự của hắn với Vân Khương Mịch, hay là chuyện Mặc Lệ Nga suýt nữa mất đi trong sạch, thậm chí Tân Nghiên Tuyết gả cho Mặc Vân Khinh…
Đều là âm mưu quỷ kế do một tay nữ nhân này thiết kế, từ đó Mặc Phùng Dương đã không còn một chút thương tiếc nào với nàng ta.
Thương tiếc và thương hại, vốn chỉ dành cho người lương thiện.
Còn người như Tân Nghiên Tuyết, người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Vừa nghe thấy câu nói “Giày rách” không chút lưu tình kia, cả người Tân Nghiên Tuyết phảng phất như bị ai đó dùng giày rách hung hăng vả mặt, cả người đều trở nên cứng ngắc!
Đầu nàng ta vang lên “Ong ong”, lúc này vẫn không dám tin hỏi: “Dương ca, huynh, huynh nói ta là gì?” Giày rách?
Nàng ta trong lòng hắn, không ngờ chỉ là một chiếc giày rách?
Đúng là một sự sỉ nhục cực lớn!
Giọng nói của Tân Nghiên Tuyết run rẩy.
“Vừa rồi ngươi nói với bổn vương, Vân Ngọc Linh và Tam ca thông đồng ở bên nhau?” Mặc Phùng Dương không đáp, hỏi ngược lại.