*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Làm sao cơ?" Vân Khương Mịch nhíu mày, chưa nhận ra được câu nói vừa rồi của mình để lộ điều gì.
"Ngươi nói, hại cái gì?"
Mặc Phùng Dương đi nhanh tới, nghi hoặc nhìn nàng chằm chằm, nắm lấy cánh tay nàng. Ánh mắt hắn hung ác, hỏi: "Vân Khương Mịch, tốt nhất là người thành thật nói cho bổn vương!"
Thấy phản ứng của hắn, đồng tử của Vân Khương Mịch co rụt lại. Nàng hít sâu một hơi, mỉm cười dỗ Phong Bảo vào trong phòng ngủ. Chỉ còn lại hai người ở nhà bếp.
"Vương gia, chẳng lẽ chưa từng nghe qua cụm từ lừa gạt sao, chỉ là một tính từ thôi, sao ngài phải kích động như thế?"
Vân Khương Mịch giả bộ bình tĩnh. "Thật không? Bổn vương lần đầu nghe đến cái từ hại cha này đấy!" Mặc Phùng Dương cười lạnh: "Ngươi thành thật nói cho bổn vương, Phong Bảo rốt cuộc là đứa nhỏ của ai?"
Đã nhiều ngày nghe lời Như Minh và Như Vân nói, thêm việc hắn tận mắt trông thấy diện mạo của Phong Bảo, tự dưng nảy sinh niềm yêu thích đối với cậu bé...
Điều này làm cho hắn rất nghi ngờ.
Nhịn không được suy đoán, Phong Bảo liệu có phải là đứa nhỏ của hắn hay không?
Nhưng nếu là con của hắn, sao mấy năm qua, Vân Khương Mịch lại giấu diếm không nói ra?
Nếu sinh ra đứa con cho hắn, hắn sẽ không cấm túc nàng, thù hận lúc trước có khi sẽ bỏ qua. Cũng sẽ không để đứa nhỏ sống cuộc sống như vậy.
Sao Vân Khương Mịch có thể buông tha cơ hội tốt như thế! Tiếc là tên đầy tớ năm ấy đã bị hắn phạt gậy đến chết. Tất cả sự thật e rằng chỉ còn Vân Khương Mịch biết. "Vương gia, chẳng lẽ ngài nghĩ Phong Bảo là con trai của ngài à?"
Vân Khương Mịch không nhịn được cười: "Ngài nhìn bản thân mình xem, có thể sinh ra đứa nhỏ đáng yêu như vậy không?"
Mặc Phùng Dương:"... Ngươi đừng thách thức giới hạn của bổn vương!"
Hắn dùng lực bóp mạnh cổ nàng, đẩy nàng trên bệ bếp. Ánh mắt đỏ bừng như máu nhìn nàng chằm chằm.
Phía sau lưng là bệ bếp cứng rắn, Vân Khương Mịch đau đớn cau mày.
Thấy Mặc Phùng Dương tựa hồ đã mất đi lí trí, nàng định dùng thìa tấn công mặt hắn.
Mặc Phùng Dương đi trước một bước, buông cổ nàng ra, nắm được tay phải nàng. Như thế thì cả hai tay nàng đều bị hắn giữ chặt, đẩy nàng trên bệ bếp. Hắn nhìn nàng từ trên cao xuống.
Bởi vì cơ thể bị ép chặt, dưới ánh đèn lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân, da thịt trắng nõn, vòng eo nhỏ vừa một vòng tay, hút lấy ánh mắt của hắn.
Mặc Phùng Dương vội nhắm mắt lại.
Đến khi mở mắt ra, con người trở nên lãnh đạm: "Ngươi cũng biết, hôm nay bổn vương bị phụ hoàng trách phạt?"
"Có biết tất cả đều tại ngươi không?"
"Bởi vì ta? Vương gia nói lời này thật thú vị! Chẳng lẽ không phải vì Doanh vương muốn bước lên ngôi vị hoàng đế, cho nên phải diệt trừ hết tất cả những nguy hiểm, chính là Vương gia ngài à?"
Dù sao cũng bị hắn đè nặng, không thể phản kháng, Vân Khương Mịch nói thẳng: "Mặc Phùng Dương, ngài có bản lĩnh liền đi tìm Doanh vương mà báo thù."
"Ngài bắt nạt một nữ nhân nho nhỏ như ta thì có ích gì?"
Mặc Phùng Dương tức giận đến môi cũng run. Cuối cùng, hắn tức muốn bật cười: "Bổn vương không biết hóa ra người lại là kẻ dẻo miệng thế!" Vẻ ngoài nhanh mồm nhanh miệng này sắc bén hơn nhiều so với bốn năm trước!
Hắn không biết bốn năm nay Vân Khương Mịch rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì. Không phải là bị cấm túc sao? Lại làm tính tình của một người biến đổi lớn thế, như thay đổi thành một người khác!
Nhưng cũng không thể không thừa nhận, Vân Khương Mịch như bây giờ rất có sức hấp dẫn!
Mặc Phùng Dương hít sâu một hơi, buông lỏng nàng ra: "Ngươi nói bổn vương không thể? Bổn vương liền cho người nhìn thử, rốt cuộc cái gì gọi là bản lĩnh của nam nhân!"
Hắn nhìn nàng một cái thật sâu, rồi phất tay áo quay đi! Mới vừa rồi bị hắn bóp cổ, trên cổ nàng đã nổi lên một mảnh đỏ.
Cổ họng cũng hơi đau xót.
Vân Khương Mịch như tìm được đường sống từ trong chỗ chết, ôm lấy cổ thở hồng hộc. Nam nhân này quá tàn nhẫn!
Nhưng vừa rồi lúc rời đi, hắn nói cái gì mà "Ngươi nói bổn vương không thể? Bổn vương liền cho người nhìn thử, rốt cuộc cái gì gọi là bản lĩnh của nam nhân!"
Tên nam nhân khốn này muốn làm cái gì? Rất nhanh sau đó, Vân Khương Mịch đã biết.
Mặc Phùng Dương không để ý ngôi vị hoàng đế, không quan tâm đoạt đích, một lòng muốn làm Vương gia nhàn tản.
Cho nên ở trong triều hắn không có thực quyền.
Ngược lại là Doanh vương Mặc Vân Khinh, nắm giữ năm quân doanh ở kinh thành, gánh vác trọng trách, quyền lực trong tay thậm chí còn vượt qua cả Hộ quốc Đại tướng quân!
Nghe nói gần đây Hoàng thượng muốn thành lập một chi Thần Cơ Doanh. Cái gọi là Thần Cơ Doanh, là cai quản tất cả vũ khí trong quân doanh.
Mà Thần Cơ Doanh còn chưa chính thức xác định, Mặc Quốc Thiên đã có ý chọn một trong mấy đứa con đến phụ trách Thần Cơ Doanh... Khoảng thời gian này, bốn vị Vương gia cạnh tranh quyết liệt.
Ngay cả người đã quản năm quân doanh như Mặc Vân Khinh cũng không cam chịu yếu thế.
Chỉ có Mặc Phùng Dương là không tranh không đấu.
Nhưng một ngày nọ, tin tức chấn động truyền ra khiến mọi người hoảng sợ, truyền đến tại Vân Khương Mich.
Hoàng thượng giao Thần Cơ Doanh cho Mặc Phùng Dương! Lúc biết việc này, Vân Khương Mịch còn đang bận nghiên cứu vòng tay của nàng.
Hôm bà vú Trường tới "đòi nợ", không biết Phong Bảo từ đầu lấy ra được mười hai lượng bạc đưa cho nàng mới đuổi được bà ta đi.
Cho nên nhiều ngày rồi, cuộc sống của hai nương con lại trở về gian khổ.
Suốt bốn năm, Vân Khương Mịch lần đầu tiên phải ăn rau xanh, uống cháo trắng qua ngày. Vốn còn đang suy nghĩ cách giải quyết, nào ngờ lại nghe được tin tức kia. "Mặc Phùng Dương lại có thể không động tĩnh chiếm được Thần Cơ Doanh?" Nàng mở to mắt kinh ngạc.
Kinh thành đã đồn rằng Hoàng thượng giao Thần Cơ Doanh cho ai là có ý định lập người đó làm Thái tử. Dù sao thì Thần Cơ Doanh chính là quản vũ khí.
Chẳng sợ cái năm quân doanh của Mặc Vân Khinh.
Đã không có binh khí thì một đám người tay không đeo găng, giao đấu không có binh kiếm thì lấy năng lực gì tạo sóng gió?
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phủ Minh vương.
Mặc Phùng Dương hùng dũng oai phong, khí phách hiên ngang tiến vào viện Ánh Nguyệt, giống như con sói đuôi to đến khoe khoang.
Sau đêm kia tranh cái với Vân Khương Mịch, đây là lần đầu tiên hắn tới cửa.
Thấy hai nương con đều gây mất một vòng, giống như hai đóa hoa cúc, Mặc Phùng Dương đắc ý: "Hiện giờ bổn vương cho người trông rõ bản lĩnh nam nhân rồi đi?"
"Ăn không ngon, ngủ không yên à?" Vân Khương Mịch lười cãi nhau với hắn, đảo mắt xem thường, tiếp tục hướng dẫn Phong Bảo viết chữ.
Đắc ý rơi vào khoảng không, Mặc Phùng Dương đành phải thu cái đuôi to của hắn lại, ngồi đối diện nàng: "Vân Khương Mịch, người quên lời bổn vương nói dạo trước rồi à?"
"Vương gia có trí nhớ tốt như vậy, ý chí chiến đấu mạnh mẽ như thế, sao không đặt nó lên mấy việc đứng đắn đi?"
Nam nhân này giống như trẻ con ba tuổi, còn đến đây cố ý khoe khoang? Còn không bằng Phong Bảo lúc nhỏ nữa!
"Tuy thiếp thân chỉ là nữ nhân ở trong nhà, nhưng cũng biết Thần Cơ Doanh còn chưa hoàn thiện. Hết thảy gánh nặng đặt trên vai Vương gia, ngài còn có tâm tư đến đây tìm thiếp thân gây phiền toái à?"