Rất lâu sau, ông mới rít ra mấy chữ từ giữa kế răng: “Ta là cha của ngươi!”
“Nếu như ngươi không phải là cha ta, lúc này ngươi đã bị †a giãm ở dưới bàn chân rồi, chứ không phải xách ngươi lên đâu! Ngươi nên vui vì ngươi là cha ta” Vân Khương Mịch cười nhạt, ánh mắt châm biếm.
Những triều thần đi ngang qua cũng sôi nổi kinh ngạc nhìn về phía hai người bọn họ.
Trên mặt Vân Bách Tùng nóng hừng hực.
Mặc dù rất mất thể diện nhưng mà chắc chắn ở trước mặt mọi người, Vân Khương Mịch không dám ra tay với ông!
Thế nhưng, ông lại đoán sai rồi!
Vân Khương Mịch không thể ra tay với ông… Mặc Phùng Dương có thể!
Vân Bách Tùng ỷ vào ông là cha của Vân Khương Mịch, chắc mẩm nàng không dám ra tay với ông ở trước mắt bao người, liền bày ra dáng vẻ tiểu nhân đắc chí.
“Ngươi có bản lĩnh thì động tay với ta đi!” Ông hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên cả thể diện cũng không cần nữa: “Chúng ta nhìn thử xem, đến cùng người bị nói sau lưng là ngươi hay là ta!” Không ngờ rằng ông vô liêm sỉ như vậy, Vân Khương Mịch nhíu nhíu mày lại.
Đúng lúc này, Mặc Phùng Dương đến gần.
Hắn vỗ nhè nhẹ vào bả vai của Vân Khương Mịch: “Mịch Nhi, có chuyện thì nói rõ ràng” Sao phải động tay chứ?
Vân Khương Mịch vẫn phải giữ thể diện cho Mặc Phùng Dương.
Nàng đột nhiên buông lỏng tay, Vân Bách Tùng nặng nề rơi xuống đất như một đống sắt.
Ông ngã đến mông cũng muốn nở hoa rồi, ‘ôi” một tiếng.
Mặc Phùng Dương cũng đã biết được nguyên nhân tối hôm qua Vân Khương Mịch đến phủ Ưng Quốc công từ trong miệng Như Ngọc. Hôm nay thấy nàng phân nộ đến nỗi động tay với Vân Bách Tùng, tuy rằng hắn ngăn cản…
Thế nhưng một giây kế tiếp, Mặc Phùng Dương đột nhiên đá một cước, đạp Vân Bách Tùng ra ngoài!
Vân Bách Tùng không ngờ rằng, hắn lại bỗng dưng làm khó dễ.
Ông thuộc giới tri thức, lại đã có tuổi, làm sao chịu được một đá này của Mặc Phùng Dương?
Vân Bách Tùng như một chiếc diều đứt dây, nặng nề ngã xuống đất!
Lần này, ông bị ngã đến liên tục kêu rên, hồi lâu vẫn không bò dậy nổi!
Vân Khương Mịch kinh ngạc nhìn hắn: “Có chuyện thì nói rõ ràng, không động tay đây ư?” Mặt Mặc Phùng Dương không có biểu cảm, liếc mắt nhìn nàng, chỉnh sửa ống tay áo, ung dung thong thả đáp: “Bổn vương không động tay, chỉ động chân” Vân Khương Mịch: “…Vương gia trâu bò!”
“Nhưng mà vì sao ngươi không trách cứ ta hành động thiếu suy nghĩ? Ngược lại còn giúp đỡ ta?”
“Bổn vương ghét nhất là người bắt nạt kẻ yếu” Trong mắt hắn, Vân Bách Tùng là đại biểu của bắt nạt kẻ yếu.
Ở trong triều, ỷ vào leo lên cái cây Mặc Vân Khinh chức vị cao, mấy lần làm nhục người khác.
Ở trong phủ, ưu ái Vân Ngọc Linh, chẳng những không để Vân Lan Thanh kia trong mắt, càng không coi con gái lớn Vân Khương Mịch ra gì!
Tuy rằng hắn không có cảm giác gì với nữ nhân Vân Khương Mịch này.
Vậy nhưng dù sao nàng cũng là Vương phi của hắn!
Nữ nhân của hắn, có thể bị người khác ức hiếp sao?!
Hiển nhiên là không thể.
Mặc Phùng Dương chắp tay sau lưng, xoay người tiến vào điện Cần Chính.
Vân Bách Tùng được đại thần đỡ, chật vật bò dậy từ dưới đất. Ông dính đầy bụi đất, không cả chỉnh lý áo bào lộn xộn, thảm hại hô to: “Không còn lẽ trời rồi! Không còn phép vua rồi!”
“Dưới chân thiên tử! Trước mắt Hoàng thượng! Minh Vương và Minh Vương phi cậy thế hành hung!” Ông vừa giậm chân, vừa vô cùng đau đớn, trừng mắt nhìn Vân Khương Mịch: “Ta là cha của ngươi!”
“Tuy rằng ngươi làm Vương phi cao quý, đối xử với ta kiểu này cũng sẽ bị trời phạt! Ngươi thế này bất hiếu!”
“Ưng Quốc công vẫn còn sức lực chửi bới, đủ thấy là một đá kia của Vương gia nhà ta vẫn chưa đủ ác, không bằng ta lại bồi thêm một đá nữa?” Vân Khương Mịch cười như không cười nhìn ông.