“Vương phi, chắc chắn là tiểu thư bị người khác hãm hại!” Châu Nhi khóc lóc kể lể, nhìn Vân Lan Thanh đang mơ mơ màng màng, vẻ mặt lo sợ.
Ngay cả Vân Khương Mịch cũng có chút nghĩ mà sợ.
Đêm nay nếu như Như Ngọc không nghe nói chuyện này, nếu như nàng đến muộn thêm hai canh giờ… Sợ là sau khi trời sáng, thi thể của Vân Lan Thanh cũng đã lạnh cóng.
“Đương nhiên là bị người khác hãm hại.” Vân Khương Mịch cúi đầu nhìn thoáng qua vết máu còn chưa khô, sắc mặt lạnh lẽo.
“Sau khi Lan Thanh trở về phủ Quốc công chỉ dùng bữa tối, trừ khi đó ra thì không ăn gì khác sao?” Châu Nhi cẩn thận hồi tưởng lại một chút, lại vội vàng đứng dậy đem chén trà trên bàn tơi: “Tiểu thư chỉ ở phòng ăn dùng bữa tối”
“Trở về uống nửa chén trà” Nước trà đã nguội lạnh.
Sau khi kiểm tra, Vân Khương Mịch phát hiện nước trà này không có vấn đề.
Như vậy, sở dĩ nàng ấy trúng độc, nhất định là ăn phải thứ gì ở phòng ăn.
“Tối nay Lan Thanh đã ăn những gì rồi?” Châu Nhi lại cẩn thận hồi tưởng, suy tư trả lời: “Tiểu thư không muốn ăn chút nào, cho nên cũng không ăn gì nhiều. Nô tỳ nhớ kỹ nàng đã ăn hai miếng thịt, một ít cải thảo xào”
“Còn có một miếng đậu phụ nhỏ, vài thìa cơm tẻ!” Nói xong, dường như nàng ta nhớ ra điều gì, đột nhiên nói: “AI Đúng rồi!”
“Phu nhân nói dạo này trời lạnh cho nên đêm nay cố ý sai người nấu bánh trôi rượu trắng!” Châu Nhi sốt ruột nói: “Bánh trôi rượu trắng vốn là món tiểu thư thích ăn nhất, tối nay đã ăn một bát nhỏ!” Bánh trôi rượu trắng?
Chỉ vừa nghe như vậy cũng không nói được rốt cuộc là món ăn nào có vấn đề, Dù sao Vân Bách Tùng và Trần thị cũng cùng nhau ăn những thức ăn kia, lại không thấy bọn họ xảy ra chuyện gì.
Chỉ có một mình Vân Lan Thanh trúng độc, đau bụng không chịu nổi.
Trong mỗi một món ăn đều cũng có thể bị người khác hạ độc.
Nhưng mà vì sao Vân Bách Tùng và Trần thị không có vấn đề gì…
Vì sao tối nay Vân Ngọc Linh lại không vào ăn cùng với bọn họ?
Trong lòng Vân Khương Mịch có vô số nghỉ ngờ, nâng mắt nhìn về phía Châu Nhi: “Thức ăn tối nay đã dùng hết chưa?
Nếu chưa ăn hết thì đổ ở đâu rồi?” Đối với phủ Ưng Quốc công, nàng chỉ có xa lạ.
Châu Nhi vội vàng đáp: “Trong thùng nước gạo ở phía sau nhà bếp!”
“Thức ăn tối nay chưa được dùng hết, lúc tiểu thư rời đi, lão gia và phu nhân cũng đã dừng đũa” Như vậy đã nói rõ ràng, khi Vân Lan Thanh trở về, hạ nhân dọn dẹp thức ăn rồi đổ phần còn dư lại vào thùng nước gạo phía sau phòng bếp.
Vân Khương Mịch gật đầu tỏ ý đã biết.
Nàng kiểm tra mạch tượng của Vân Lan Thanh, phát hiện độc tố đang dần tiêu tan.
Mạch tượng chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều.
Chỉ là hiện tại nàng ấy quá yếu ớt, cho nên sức sống không tốt lắm.
“Ngươi chăm sóc tốt cho Lan Thanh, ta đi ra ngoài một chuyến!” Vân Khương Mịch tự đắp kín chăn cho Vân Lan Thanh, đứng dậy đi mấy bước lại quay đầu căn dặn: “Phải rt khi ta trở lại đây, cho dù ai đến cũng không cho vào”
“Không nên để Lan Thanh gặp bất cứ người nào!” Nhất là Vân Ngọc Linh!
Có điều, Vân Khương Mịch cũng không đặc biệt dặn dò Châu Nhi.
Bởi vì Vân Bách Tùng và Trần thị cũng rất đáng nghi!
Do đó không nên để nàng ấy gặp bất cứ ai là tốt nhất…