“Bây giờ ta ở trong phủ sống trong sự sợ hãi, không dám ở một mình cùng nhị tỷ nữa” Nàng ta sợ, nhỡ đâu một ngày nào đó, Vân Ngọc Linh không thuận mắt nàng lại hạ độc gì vào trà hay đồ ăn của nàng…
Rõ ràng phụ thân và mẫu thân cưng chiều nhị tỷ hơn, Vân Lan Thanh nàng chính là một bông cúc vàng không ai yêu thích!
Nét mặt Vân Lan Thanh rõ sự xoắn xuýt, hình như có gì khó nói: “Thật ra hôm nay ta đến tìm đại tỷ còn có một chuyện muốn thỉnh cầu.”
“Ồ? Muội nói ra nghe xem nào?” Vân Khương Mịch tò mò nhìn Vân Lan Thanh.
Tiểu nha đầu kiêu ngạo này, nếu như không phải nàng ta thật sự không tìm được người giúp đỡ, thì có lẽ cũng chẳng đến tìm nàng đâu nhỉ?
Dù gì nàng ta cũng ghét nàng như thế.
“Muội muốn nhanh chóng được gả đi!” Vân Lan Thanh lấy hết can đảm nói: “Bây giờ tỷ là Minh ‘Vương phi, có thể làm chủ rất nhiều chuyện. Không những thế còn có Minh vương và Hoàng thượng chống lưng, tỷ chắc chắn có thể giúp được muội!” Nghe nàng ta nói vậy, nước trà trong miệng Vân Khương Mịch suýt chút nữa thì phun ra ngoài!” Nàng bị nước trà làm cho sặc, ho khan vài tiếng.
Lúc này mới đặt chén trà xuống: “Muội nói cái gì cơ?
Muốn nhanh chóng được gả đi? Bây giờ muội bao nhiêu tuổi chứ?”
“Muội không còn nhỏ nữa! Cũng mười lăm tuổi rồi!” Vân Lan Thanh mặt đỏ tới tận mang tai đứng dậy: “Lúc tỷ mười lăm tuổi không phải cũng đã có mối tình đầu rồi hay sao? Mười sáu tuổi đã gả cho Minh Vương”
“Minh cái gì Vương? Gọi tỷ phu!” Nàng ta mở miệng là một tiếng “Minh Vương”, Vân Khương Mịch nghe vậy nhíu chặt mày lại.
Vân Lan Thanh lập tức nghe lời sửa lại: “Mười sáu tuổi tỷ đã gả cho đại tỷ phu” Thế còn tạm được.
Vân Khương Mịch ngồi trên ghế tựa, quan sát thật kỹ Vân Lan Thanh.
Nếu như không phải nàng ta bị bức đến bước đường cùng rồi thì sao lại tình nguyện gả đi, cũng không muốn ở lại trong phủ nhà mình chứ?” Có thể thấy cuộc sống thường ngày trong phủ Quốc Công tiểu nha đầu này cũng không dễ chịu gì.
“Muội phải nghĩ cho kỹ đấy?” Vân Khương Mịch trầm giọng nhắc nhở nàng ta: “Sau khi gả đi rồi thì sẽ không giống như sống trong phủ nữa đâu. Đến lúc đó chẳng những phải duy trì tình cảm phu thê, mà còn phải ứng phó với mẹ chồng vô cùng khó giải quyết”
“Thậm chí còn có tiểu cô đại cô, quan hệ đại cô đệ muội gì đấy nữa”
“Sau khi muội gả đi thì sẽ thành người của nhà khác rồi!
Tất cả mọi thứ trong nhà đều phải tự mình lo liệu” Vân Lan Thanh vẫn còn nhỏ như thế, thật sự có thể làm hết trách nhiệm của chủ mẫu trong phủ không?
Đến lúc đó, nàng ta đã không chỉ có thân phận Tam tiểu thư phủ Ưng Quốc Công nữa.
Vừa là thê tử, vừa là nhi tức, ngày sau lại còn phải làm nương.
Vân Khương Mịch trực tiếp chỉ ra, muốn đảm đương tốt những thân phận này, cũng không dễ dàng gì!
Nhớ lại lúc đầu nàng mới xuất giá, không phải nàng đã bị cấm túc trọn vẹn bốn năm ư. Dưới sự trợ giúp của không gian, không phải nàng mới từng bước đi được đến ngày hôm nay, thành công trở mình đấy hay sao?”
“Muội đã nghĩ kỹ rồi!” Vân Lan Thanh không chút do dự đáp: “Ở trong phủ rất có thể muội sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng”
“Tại sao muội cứ có cảm giác là Vân Ngọc Linh muốn hại muội thế?” Vân Khương Mịch không nhịn được, hỏi.
Vân Lan Thanh chần chừ một chút.
Cuối cùng, nàng ta cảnh giác mà nhìn khắp bốn phía, xong mới căn chặt răng nói ra ngọn nguồn.
Thì ra là vào ba năm trước, nàng ta đã phát hiện ra Vân Ngọc Linh và Mặc Vân Khinh lén lút hẹn hò…
“Đó là đằng sau hòn non bộ ở trong hậu hoa viên của phủ Quốc Công” Nàng ta nhớ rất rõ ràng: “Ngày hôm đó là ngày tổ mẫu qua đời! Cả phủ Quốc Công đều nhuốm màu tang trắng, phụ thân và mẫu thân đắm chìm trong đau thương”
“Tổ mẫu thương muội nhất, muội không dám khóc trước mặt nương” Từ trước đến nay Trần thị và Vân lão phu nhân không hợp nhau.