Trong ký ức nàng, nha đầu này cũng không quá dựa dẫm vào Trần thị, luôn ở cùng với nha hoàn và nhũ mẫu. Câu nàng †a hay nói nhất lúc bấy giờ chính là: Ta không thích đại tỷ, không thích nhị tỷ, không thích ai trong phủ này hết.
Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã mang một khuôn mặt chán ghét cuộc đời.
Nàng ta luôn lạnh lùng xa cách với tất cả mọi người.
Thế nên, Vân Khương Mịch cũng không quan tâm lắm người muội muội này.
“Ta đã mười lăm tuổi rồi, không còn là một nha đầu nữa” Vân Lan Thanh rõ ràng là bất mãn.
Nàng ta đặt tách trà xuống, nói chuyện một cách nghiêm chỉnh: “Ta nghe phụ thân và mẫu thân đóng cửa nói chuyện với nhau, dù tỷ đã được gả ra ngoài nhưng vẫn đứng chung thuyền với phủ Ứng Quốc Công”
“Tỷ vẫn mang họ Vân, vẫn là người nhà họ Vân”
“Sau đó thì sao?” Vân Khương Mịch vui vẻ nhìn nàng ta.
“Sau đó phụ thân còn nói nếu như tỷ thật sự được Minh Vương sủng ái và được Hoàng thượng coi trọng, thì để mẫu thân mang một chút lễ vật đến thăm tỷ, tạo mối quan hệ tốt với tỷ” Vân Lan Thanh thẳng thắn vô tư, không cảm thấy hổ thẹn chút nào vì hành động nghe trộm người khác nói chuyện là không phải phép.
Nàng ta hừ một tiếng, ánh mắt dần trở nên khinh thường: “Dù sao ta cũng không nghe được những lời bẩn thỉu đó!”
“Mặc dù ta không thích tỷ, nhưng bốn năm tỷ bị giam cầm, phụ thân mẫu thân chưa từng một lần đến thăm hỏi tỷ. Hơn nữa, họ còn bảo ta và nhị tỷ vạch rõ quan hệ với tỷ”
“Bây giờ họ thấy tỷ được sủng ái rồi, có giá trị lợi dụng rồi!” Lời nói này khiến cho Vân Khương Mịch hơi bất ngờ.
Nàng không ngờ nha đầu này lại có thể nói ra những lời như vậy, khiến cho nàng phải nhìn Vân Lan Thanh bằng con mắt khác.
“Những lời này là ai đã nói với muội?”
“Còn cần phải có người nói với ta à? Ta cũng không phải không có suy nghĩ riêng của mình” Vân Lan Thanh nhìn nàng một cách xem thường: “Ta không giống tỷ, mười lăm tuổi đã lẽo đẽo theo sau lưng Minh Vương, chỉ biết nghĩ làm thế nào để có thể gả cho ngài ấy” Vân Khương Mịch: “…” Nha đầu thối này hôm nay đến đây muốn chọc tức nàng đây mà.
“Mẫu thân của ta hay bảo hôn sự của tiểu thư phủ Quốc Công không do bản thân mình định đoạt.” Nàng ta có chút nản lòng nói: “Hôn nhân là chuyện hệ trọng, là chuyện hạnh phúc cả đời mà! Nếu như không thể tự mình quyết định thì ta sống để làm gì cơ chứ?” Nét mặt Vân Lan Thanh có chút rầu rĩ.
Sự trầm lắng không nên có ở độ tuổi của nàng ta.
Vân Khương Mịch nghĩ kỹ lại tuổi mười lăm của nguyên chủ.
Thân mẫu mất sớm, Vân Bách Tùng thiên vị Vân Ngọc Linh, Trần thị ngoài mặt đối xử tốt với nàng, nịnh hót nàng khắp nơi.
Vậy nên, hồi Vân Khương Mịch mười lăm tuổi, đúng thật là khiến người ta ghét vô cùng.
Ngay cả Vân Lan Thanh cũng biết, hồi đó nàng không được lòng người như thế nào.
“Vậy bây giờ muội thích ta không?” Vân Khương Mịch như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi câu hỏi này.
Vân Lan Thanh không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy, ngây ra chốc lát rồi trả lời: “Không thích cũng không ghét! Nhưng nếu như so với nhị tỷ, hình như ta có thích tỷ hơn một chút” Vân Khương Mịch đắc ý cười lên.
Vân Lan Thanh là muội muội ruột của Vân Ngọc Linh.
Nhưng nàng ta thích nàng hơn!
Đây có phải là Vân Ngọc Linh khiến người ta ghét hơn cả nàng?
“Vài ngày trước nhị tỷ trúng độc còn gì? Trong phủ đều truyền tai nhau là do Doanh vương phi hại.” Vân Lan Thanh hơi nhíu mày: “Nhưng sau này ta nghe trộm nhị tỷ nói chuyện với mẫu thân, mới biết rằng thì ra là tỷ ấy tự hạ độc chính mình! Hại Doanh vương phi bị giam cầm”
“Đại tỷ, tỷ nói xem, rốt cuộc phải độc ác đến mức nào mới có thể ra tay với bản thân như vậy chứ?” Vấn đề này Vân Khương Mịch không trả lời được.