Vân Khương Mịch vô thức sờ sờ cổ mình, chỉ cảm thấy chợt lạnh ngắt, dường như có một thanh kiếm vô hình đang đè bên trên.
Không thể chọc nổi!
Nàng cũng không thể làm gì khác hơn là nghiến răng, nhắm mắt trả lời: “Phụ hoàng, người là vua của một nước!
Minh quân thánh hiền anh minh! Chắc hẳn trong lòng người đã sớm có câu trả lời rồi đúng không?”
“Trãm không có nên mới hỏi con” Mặc Quốc Thiên thản nhiên trả lời.
Vân Khương Mịch: “…”
“Phụ hoàng, nếu lòng Doanh Vương nảy sinh bất mãn, chắc hẳn phụ hoàng có thể vỗ về Doanh Vương khiến hắn ta buông bỏ thành kiến trong lòng từ chỗ khác” Nàng ngượng ngập cười cười.
“Ví dụ như?” Mặc Quốc Thiên truy hỏi đến cùng.
Xem ra hôm nay ông ta không định buông tha cho nàng rồi!
Nàng trưng ra vẻ mặt khổ sở: “Phụ hoàng, con cũng không biết nữa!”
“Nếu con không trả lời, ta chém đầu con” Vân Khương Mịch khinh bỉ trong lòng, nhưng phải nói hoàng, chuyện Doanh Vương không hài lòng là chuyện thứ yếu: “Chắc hẳn người không hài lòng nhất là mẫu hậu” Nàng giơ tay chỉ chỉ cung Khôn Ninh: “Nghe nói phụ hoàng rất ít đến thăm mẫu hậu. Thời tiết hôm nay rất tốt, chỉ bằng phụ hoàng đưa mẫu hậu đến Ngự Hoa Viên giải khuây đi nhỉ?”
“Con nghe nói vừa dịp Hàn mai ở Ngự Hoa Viên nở!” Dù Mặc Vân Khinh có thành kiến trong lòng, hắn đã điều đến biên cương rồi, cũng không làm nên sóng gió gì.
Nhưng Triệu hoàng hậu vẫn trấn giữ hậu cung!
Nếu bà ấy muốn làm mánh khóe gì thì dễ như trở bàn tay.
Cho nên phải làm yên lòng vị này trước mới phải.
Quả nhiên, Vân Khương Mịch vừa dứt lời Tô Bính Thiên đã vào thưa lại, nói Hoàng hậu nương nương đến. Bây giờ sắp đến Ngự Thư Phòng.
Thấy chuyện sắp xảy ra không thể xem nhẹ.
Mặc Quốc Thiên cứ như thấy quỷ, nhìn Vân Khương Mịch một cái.
Quỷ ranh mãnh này, Ông trầm ngâm gật gật đầu: “Có lý lắm! Con nói trãm làm lụng vất vả quá độ nên nghỉ ngơi thật tốt, vậy sổ sách hôm nay cứ để Văn Đức và Lão Thất duyệt đi”
“Đúng rồi, gọi Lão Nhị lên đây! Trãm đi ngắm mai với Hoàng Hậu!” Tô Bính Thiện hơi bất ngờ nhìn sang Vân Khương Mịch.
Vị Minh Vương Phi này nhìn không hề khoe tài hay thể hiện bản thân, lại có thể đánh động được Hoàng Thượng.
Xem ra sau này được nâng niu cẩn thận rồi.
“Vâng, Hoàng Thượng.” Tô Bính Thiện cười niềm nở: “Minh Vương Phi, người nghỉ ngơi ở đây đợi Minh Vương xuất cung cùng à? Hay nô tài phái người đưa người về Vương phủ?”
“Ta đợi Vương gia nhà ta” Vân Khương Mịch khách sáo cười cười.
Cầm “Sơn Hải Chí” trên tay, tiếp tục gặm món ăn tinh thần của nàng.
Mặc Quốc Thiên rời khỏi Ngự Thư Phòng, thấy sắc mặt Triệu Hoàng hậu không vui, không biết nói mấy câu gì mà bà ấy lại đầy ắp nét cười.
Sau đó, dựa sát vào cánh tay ông, hai người cùng đi về phía xa.
Thấy vậy, Tô Bính Thiện không khỏi tặc lưỡi.
Quả nhiên vị Minh Vương phi này là một nhân vật khá ghê gớm.
Ngồi trong Ngự Thư Phòng quá lâu, đọc sách quá lâu nên nàng thấy có hơi hoa mắt chóng mặt. Vân Khương Mịch nhìn một đống bản tấu cao cao trong tay mấy người Mặc Phùng Dương, dự định ra ngoài.
Ai ngờ mới ra khỏi Ngư Thư Phòng đã thấy Vân Bách Tùng vừa đến cửa.