Vốn tưởng rằng, Mặc Quốc Thiên tức giận.
Vậy mà thấy Vân khương Mịch quỳ xuống, ông ta lại đột nhiên nở nụ cười.
“Quả đúng là con rất ngu ngốc!”
“Con bị mẫu phi ngươi bắt nạt, trãm đến còn không biết cáo trạng với trằm. Lại còn giúp Đức phi giấu diếm, đây không phải là tội khi quân sao?” Nghe thấy thế Vân Khương Mịch bỗng ngạc nhiên.
Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tràn ngập tươi cười của Mặc Quốc Thiên.
Ông ta cười sảng khoái, Đức phi ở một bên lại không hài lòng.
“Hoàng thượng! Người đang đứng ở bên nào vậy?”
“Đức phi bắt nạt nhi tức, còn không cho phép trẫm nói thay cho nàng?” Mặc Quốc Thiên cũng không tức giận, tiếng cười càng thêm lớn hơn.
Vân Khương Mịch nhíu mày.
Nàng xem như đã hiểu, vì sao Hoàng thượng có thể độc sủng Đức phi nhiều năm.
Nhìn vào cách thức mà họ chung sống với nhau…
Đâu giống như Hoàng đế và sủng phi?
Rõ ràng là một cặp phu thê bình thường!
“Được rồi, trằm không trêu chọc Đức phi nữa” Thấy vẻ mặt Đức phi bất mãn, Mặc Quốc Thiên liền cười nói: “Trãm nghe Phùng Dương nói, Khương Mịch còn có biết vài phần y thuật… Hôm nay trẫm đến, có một việc cầu con giúp đỡ” Ánh mắt Vân Khương Mịch khẽ lóe lên đôi chút.
“Phụ hoàng có việc gì phân phó.”
“Nghiêm túc cầu con giúp đỡ” Mặc Quốc Thiên nghiêm túc nói: “Gần đây trãm luôn cảm thấy thân thể không khỏe” Sắc mặt Đức phi hơi biến đổi, sốt ruột hỏi: “Hoàng thượng, người có chỗ nào không khỏe? Đã gọi thái y đến khám qua chưa?
Thấy vẻ mặt quan tâm của bà, Mặc Quốc Thiên nhẹ nhàng xua tay, an ủi hai câu: “Trãm không có việc gì! Cũng không phải là vấn đề lớn, không cần mời thái y” Tâm mắt của ông ta rơi lên trên đầu Vân Khương Mịch.
“Con tới chẩn bệnh cho Trẫm” Việc này…
Vân Khương Mịch hơi do dự.
Ai ngờ, Đức phi lại trừng mắt nhìn nàng.
“Còn sững ra đấy làm gì?”
“Hoàng thượng đang nói chuyện với ngươi! Còn không mau qua xem cho Hoàng thượng?” Vân Khương Mịch: “…” Mới vừa rồi Mặc Quốc Thiên nói là nghiêm túc cầu nàng giúp đỡ. Nhưng nhìn dáng vẻ Đức phi như vậy, đâu có giống như cầu người làm việc, rõ ràng là bóp cổ để làm việc!
Mà thôi, có Hoàng thượng đang ở trước mặt, nàng không so đo với Đức phi nữa.
Vân Khương Mịch đành phải đi lên.
“Phụ hoàng cảm thấy không khỏe ở đâu?”
“Không phải ngươi biết y thuật sao, tự mình nhìn không được à? Vậy còn cần ngươi để làm gì?” Đức phi tóm được cơ hội, lại bắt đầu khiển trách nàng.
Vân Khương Mich trợn tròn mắt.
Cũng không để ý Mặc Quốc Thiên vẫn còn ở trước mặt, mất hứng nói: “Đúng! Nhi tức làm bất cứ điều gì cũng đều là sai, ngay cả thở cũng sail”
“Vẫn là Doanh vương phi có thể làm cho mẫu phi vui vẻ!
Nếu không phải còn một tia lý trí sót lại, nàng còn định nói thẳng: ‘Có bản lĩnh bà trực tiếp để Tân Nghiên Tuyết đến đây, kêu ta tới làm gì?” Nhưng nàng không nói.
Nàng chỉ nói hai câu này đã khiến Đức phi tức giận đến mặt đỏ tía tai.
“Hoàng thượng nghe đó!” Bà dậm chân: “Ngày thường, người luôn nói là thần thiếp đối với nàng không tốt. Ngài nghe nha đầu thối này nói đấy, trong mắt của nàng có nơi nào xem ta là mẫu phi? Việc này còn đổ lỗi cho thần thiếp nữa không?” Hết lần này đến lần khác lĩnh giáo được sự lanh lợi của Vân khương Mịch, Đức phi biết mình không phải đối thủ của nàng, vì thế quay đầu nhìn về phía Mặc Quốc Thiên, cáo trạng với ông ta.