Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 102




Sau khi mọi người ngồi xuống, Đức phi mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Vân Khương Mịch, mặc dù bổn cung không biết ngươi đã dùng yêu pháp gì, mà có thể mê hoặc được hai Phùng Dương và Lệ Nga”



“Khiến huynh muội bọn họ ra sức bảo vệ ngươi, nhưng bổn cung nói cho ngươi biết, mắt của bổn cung sáng như tuyết”



“Ngươi đừng hòng, tác oai tác quái dưới tâm mắt của bổn cung!”



“Mẫu phi, tính khí của Vương gia và Lệ Nga người cũng hiểu” Vân Khương Mịch cười như không cười nhìn bà: “Nếu như huynh muội bọn họ đều nói đỡ cho con. Chẳng lẽ cả hai người đều bị con mê hoặc hay sao?”



“Sao mẫu phi không tự mình tìm nguyên nhân chứ?” Còn hai mắt sáng như tuyết nữa chứ…



Suýt chút nữa Vân Khương Mịch đã nói, hai mắt của người mù rồi!



Vừa nghe xong những lời này, Đức phi như con mèo mất đuôi vậy, nhấc chén trà bên tay lên nói: “Lệ Nga, con nghe xem nàng ta đang nói mấy lời vô liêm sỉ gì kìa!”



“Nếu con còn cản bổn cung, thì bổn cung cũng đánh cả con luôn!” Mặc Lệ Nga nhún vai, “Mẫu phi cứ việc đánh! Nhưng mà đợi lát nữa Thất ca ca tiến cung, nếu như thấy nàng ta bị xước một chút da, sợ là sẽ muốn tranh chấp với mẫu thân…” Đức phi: Được, bà nhịn!



“Vân Khương Mịch, ngươi luôn mồm luôn miệng nói Nghiên Tuyết chỉ thể hiện vẻ ngoài tốt với bổn cung, nói nàng miệng nam mô bụng một bồ dao găm” Đức phi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Vân Khương Mịch: “Ngươi có chứng cứ gì không?” Lần này, Mặc Lệ Nga rơi vào trâm mặc.



“Mẫu phi thích canh của Tân Nghiên Tuyết nấu sao?” Vân Khương Mịch hỏi một đăng trả lời một nẻo, không đáp mà còn hỏi ngược lại: “Vậy sau này con dâu, ngày nào cũng nấu canh mang vào cung cho người. Vậy mẫu phi sẽ cảm thấy “Ngươi nấu canh?” Đức phi không che đậy thêm mà cười nhạo nàng “Nhưng mà mười ngón tay ngươi còn không chạm vào nước lạnh mùa xuân”



“Ngày thường, sợ là chưa hầu hạ Phùng Dương dùng cơm bao giờ? Còn muốn nấu canh cho bổn cung?”



“Canh ngươi nấu, ta không dám uống!” Sợ nàng bỏ độc vào canh.



Vân Khương Mịch: “…. Mẫu phi, trước câu không biết nhân tâm tốt, là gì ý nhỉ?”



“Chó cắn Lã Động Tân, vậy thì sao?” Sau khi Đức phi nhanh miệng trả lời, thì mới kịp phản ứng lại, hôm nay nha đầu thối này quá to gan, vậy mà dám dắt mũi bà, mắng bà là chó?!



“Ngươi Bà tức giận đến nỗi lồng ngực đau dữ dội, thở gấp!



“Mẫu phi biết là tốt” Vân Khương Mịch cười hài lòng.



Mặc Lệ Nga cũng không nhịn được nhìn nàng một cái.



Vân Khương Mịch của trước kia, đầu óc ngu si, tứ chỉ phát triển, cũng sẽ không bao giờ móc máy để mắng chửi người khác.



Nhưng Vân Khương Mịch vừa rồi, lại biết nói kháy người khác, còn biết nói kiểu lấp lửng?



Thay đổi rồi, nàng thực sự không phải Vân Khương Mịch của trước kial Đổi lại là ngày trước, cho dù Vân Khương Mịch có muốn giải thích với nàng ta về chuyện bốn năm trước, cũng chỉ lao đến cung Vị Ương, thẳng thắn nói rõ mọi chuyện.



Nhưng lần này, nàng còn tìm cho ra nhân chứng.



Sau khi mọi chuyện đã rõ ràng, mới đến gặp nàng ta.



Có thể thấy, suy nghĩ rất cẩn thận.



Nữ nhân này bị cấm túc bốn năm, tiến bộ không ít!



Sau khi hoàn hồn lại, sắc mặt nàng ta phức tạp nhìn Đức phi, muốn nói lại thôi: “Mẫu phi, thật ra Thất tẩu tẩu nói cũng…không sai lắm” Nàng ta không biết nên làm thế nào, để giải thích chuyện bốn năm trước với Đức phi.



Trước kia ở cung Vị Ương, nàng ta còn nhắc nhở Vân Khương Mịch không được nói với Đức phi, sợ rằng bà sẽ không chịu nổi cú đả kích này.



Nhưng nhìn thấy thái độ của Đức phi đối với Vân Khương Mịch…



Nàng ta lại do dự.



Nói cho cùng thì Vân Khương Mịch mới là chị dâu chính thức của nàng!