Tiểu Thiếu Gia Và Tiểu Thần Tượng

Chương 10




Không biết cuối cùng ai là người kéo khoảng cách giữa hai người về số 0, khi bình tĩnh lại thì bọn họ đã hôn lấy nhau.

Tiểu thần tượng nâng cổ Tiểu thiếu gia bằng tay trái, tay phải thì ôm eo cậu áp lên người anh, Tiểu thiếu gia ngửa đầu đáp lại đầy xúc động.

Chỉ cọ sát giữa môi với môi chẳng thể thỏa mãn Tiểu thần tượng ngay lúc này, anh vội vã muốn lấp đầy chỗ trống trải trong lòng, xoa dịu những lo âu ở nơi sâu hơn. Anh ngừng lại thở dốc, tạo chút khoảng cách với cậu, ngón tay cái vuốt nhẹ gương mặt Tiểu thiếu gia, giọng anh khàn khàn: “Ngoan, há miệng nào”.

Tiểu thiếu gia vô cùng xấu hổ, toàn thân nóng muốn bốc hơi, tuy vậy vẫn ngoan ngoãn hé miệng, lộ ra đầu lưỡi phấn hồng.

Hô hấp của Tiểu thần tượng nặng nề hơn, anh cúi đầu cạy mở răng cậu, đánh thẳng vào, đuổi theo đầu lưỡi cậu.

Anh liếm láp mỗi góc nhỏ trong miệng Tiểu thiếu gia một cách sắc tình, lưỡi hai người quấn lấy nhau, nước bọt giao hòa phát ra tiếng xì xì.

Không biết ai bước lại chỗ sô pha trước, hai người hơi bình tĩnh lại thì đã biến thành cảnh Tiểu thần tượng ngồi trên sô pha, Tiểu thiếu gia tách chân ra hai bên người anh, ôm lấy cổ anh.

Tiểu thần tượng chầm chậm rời khỏi miệng Tiểu thiếu gia, hai người trán đỡ trán, mũi đối mũi, hơi thở giao hòa, không khí mờ ám vây quanh.

Bàn tay Tiểu thần tượng trượt từ eo Tiểu thiếu gia đến một nơi tròn trịa, Tiểu thiếu gia cứng cả người, cậu giật mình ưỡn ra sau như chú thỏ bị dọa sợ, nhờ Tiểu thần tượng kéo về kịp mới không té khỏi sô pha.

“Chạy làm gì? Hửm?”- Tiểu thần tượng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh nhéo chóp mũi cậu- “Sợ anh đến vậy ư?”.

Tiểu thiếu gia ngồi trên đùi anh, toàn thân cậu chả có chỗ nào được bình thường. Nghe chất giọng khàn khàn của Tiểu thần tượng, cơ thể cậu lại nhũn ra cả một nửa, cứ như bị rút xương.

Cậu mất tự nhiên nhúc nhích mông, bỗng dưng chạm phải một vật cứng rắn đang nhô ra.

Tiểu thiếu gia lại cứng người một lần nữa, cậu cúi đầu nhìn lại theo tiềm thức, lại ngẩng đầu nhìn Tiểu thần tượng, trông cậu có vẻ uất ức đáng thương: “Anh anh…Anh…”.

Tiểu thần tượng dí sát vào cậu: “Anh thế nào?”.

Anh vừa nói vừa cố tình hích nhẹ lên.

Tiểu thiếu gia: “…”

Cậu không biết phải làm gì bây giờ, chỉ biết nhìn anh bằng đôi mắt ướt sũng.

Tiểu thần tượng đưa tay che kín mắt cậu, anh thở dài: “Đừng nhìn nữa, anh sợ anh không nhịn được”.

Đêm hôm ấy hai người không làm gì cả, họ hôn xong lại ngồi im lặng trên sô pha một lát, sau đó Tiểu thiếu gia tai đỏ chạy vào phòng bếp hâm nóng đồ ăn đã nấu rồi dọn ra.

Hai người cơm nước xong thì tắm rửa lên giường.

Tiểu thiếu gia không ngủ được, cậu có nhiều điều muốn hỏi, có nhiều điểm nghĩ không thông

Lòng cậu không giữ được ưu tư, đôi mắt cũng không giấu được tâm sự, vì vậy cậu lật người, cách anh một cánh tay mà hỏi: “Tại sao hồi nãy anh lại hôn em?”.

Động tác nằm xuống của Tiểu thần tượng hơi ngừng, anh im lặng một lát, không đáp mà hỏi lại cậu: “Em thích không?”.

Tiểu thiếu gia cảm thấy câu trả lời này có vấn đề, nhưng cậu lại không biết rốt cuộc có vấn đề chỗ nào, chỉ trả lời thật lòng: “Thích…Thích ạ”.

Tiểu thần tượng không ngờ cậu thẳng thắn như vậy, anh sửng sốt chớp mắt, lập tức đưa tay kéo cậu vào lòng. Giây phút con người nhỏ bé kia lấp đầy ngực mình, anh cảm giác an tâm hẳn: “Sau này đừng nằm xa như vậy”.

Tiểu thiếu gia có vẻ to gan hơn, cậu chịu đựng cảm giác nóng rực trên mặt mình, lắp bắp đáp: “Vậy, sau này em gọi anh là Nam Nam có được không?”.

Giọng cậu có vẻ nóng vội và vô cùng mong chờ, thậm chí là khát khao.

Tiểu thần tượng đang nghĩ, hóa ra Nam Nam này thật sự là mình.