Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng
___________________
"Ngươi có nói đạo lý hay không?"
Người trên giường nắm góc chăn, vừa bất đắc dĩ vừa uất ức.
Giọng điệu người nọ lạnh lùng u ám: "Nếu sư tôn tận tâm học hỏi, thì sao đến nỗi rơi vào tình huống này?"
"Một lòng một dạ nghiên cứu đường ngang ngõ tắt, còn mơ ước đệ tử trong tông môn, muốn dùng biện pháp này để nâng cao công lực......"
"Thật sự là...... Không biết xấu hổ......"
Khương Lạc Lạc khổ không nói nên lời, cậu cảm giác bản thân bị đội một đống nồi, không thể lấy xuống được.
"Ngươi nghe ta giải thích......"
Tay cầm chăn mềm như bông, Khương Lạc Lạc thừa dịp mình đang thanh tỉnh nhanh chóng bảo đảm:
"Ta biết trước kia ta làm người không được tốt lắm, cũng làm chuyện sai trái, đối với các ngươi cũng rất hà khắc. Nhưng mà đêm qua Tổ sư gia hiển linh, dậy dỗ ta rất tử tế, ta đã biết sai rồi."
"Từ nay về sau, ta nhất định dạy các ngươi thật tốt, tuyệt đối không nảy sinh tâm tư khác với các ngươi!"
"Ha......"
Đối phương cười nhạt một tiếng, tựa hồ đang cười sự ngây ngô của cậu.
"Sư tôn thật sự cho rằng, đệ tử vất vả tiến vào đây, chỉ để nghe chuyện ma quỷ dối trá đó của ngươi sao?"
Đối phương nâng tay lên một chút, kéo chăn ra, "Bên ngoài đều nói sư tôn tuổi trẻ đã thành danh, một phen múa kiếm Thanh Sương tinh diệu tuyệt luân, đêm nay đồ đệ tới đây để học hỏi một chút, xem tin đồn bên ngoài, rốt cuộc là như thế nào."
"Đồ khốn!"
Khương Lạc Lạc vung chăn muốn che mặt đối phương lại, há miệng hô to: "Người đâu --"
"Ưm--"
Miệng cậu bị bịt lại, đối phương cười lạnh: "Sư tôn có thể la lớn hơn, tốt nhất là thu hút bọn họ tới đây,"
Nói rồi buông lỏng miệng Khương Lạc Lạc ra.
Khương Lạc Lạc vừa gấp vừa tức: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Sư tôn nghĩ ra được thủ đoạn nâng cao công lực rất tuyệt diệu, đồ nhi nghĩ kĩ rồi, tốt nhât là không nên bỏ lỡ biện pháp này......"
Ngón tay người nọ cọ cọ lên gương mặt cậu, giọng điệu nham hiểm: "Nghe nói tư chất của đối phương càng tốt, công lực càng thâm hậu, bản thân sẽ được lợi càng nhiều. Toàn bộ điện Thanh Sương, xét về công lực thâm hậu, chỉ sợ không ai so được với tiểu sư tôn của chúng ta......"
Trên cổ có cảm giác lạnh lẽo như bị rắn độc nhắm tới bò lên, Khương Lạc Lạc co rúm lui về phía sau một chút, rồi lại bị người đàn ông đuổi theo chặn ở góc giường.
Ngón tay lạnh lẽo đặt lên bờ vai cậu, "Sư tôn, nguyện vọng của người sẽ trở thành sự thật, vui không?"
Khương Lạc Lạc thầm mắng người này có bệnh, duỗi tay bắt lấy ngón tay đối phương, định ngăn động tác của đối phương, "Rốt cuộc là làm thế nào ngươi mới có thể buông tha cho ta?"
Cằm bị một bàn tay to nắm, đôi mắt sâu thẳm của đối phương lưu luyến trên mặt cậu,
"Sư tôn đang chơi dục nghênh còn cự?"
"Cự cự mẹ ngươi!"
Khương Lạc Lạc tát tới một cái, nhưng lại bị đối phương nhẹ nhàng làm chệch hướng.
Mạc dù Khương Lạc Lạc mới tiến vào thế giới này không lâu, nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng được sự khác biệt về linh lực của hai người.
Linh lực của đối phương mạnh mẽ tràn đầy, vượt xa cậu. Cậu đã cố gắng hết sức, nhưng đối phương vẫn có thể giải quyết dễ dàng.
Không biết là do tác dụng đột ngột mùi hương kia, hay là do linh lực của đối phương thật sự cao thâm......
Khương Lạc Lạc mơ mơ màng màng mà nghĩ.
Cậu cắn đầu lưỡi, ép bắn ra một luồng linh lực.
Sau đó thể lực chống đỡ hết nổi, mơ màng mà ngã xuống......
-
Ánh trăng cao treo ở trên bầu trời, chiếu xuống điện Thanh Sương, phản chiếu lớp tuyết chưa tan trên đất cực kì rực rỡ.
Mặc Vân Kỳ ăn mặc chỉnh tề, đẩy cửa tẩm điện ra, bước lên thềm đá trong viện.
Toàn bộ đỉnh Thanh Sương đắm chìm dưới ánh trăng, được một lớp ánh sáng trăng bao phủ, tựa như tiên cảnh trên mây.
Mặc Vân Kỳ rũ lông mi, hàng mi dài như lông quạ che đi đôi mắt phượng khép hờ, được ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng, cực kì lạnh lùng bình tĩnh.
Một tia ma khí lờ mờ đen kịt lượn lờ giữa mày hắn, tạo thêm một lớp tà ác cho gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo này.
Hắn dò xét hơi thở bên trong một chút, khóe miệng nở ra một nụ cười như có như không, xoay người liếc mắt nhìn cái cửa lớn đang đóng của tẩm điện.
Vị sư tôn này, không giống bộ dáng kiêu căng trong ấn tượng.
Đầu ngón tay dường như bị ướt bởi vì lau nước mắt trên mặt cậu, Mặc Vân Kỳ không tỏ ý kiến mà nhướng nửa bên lông mày--Thú vị.
Lúc trở lại chỗ ở, hắn đã đổi thành bộ dáng tiểu đồ đệ ngoan ngoãn hiểu chuyện thường ngày ở điện Thanh Sương, mới vừa mở cửa, có giọng nói từ bên trong truyền đến:
"Tiểu sư đệ về rồi à?"
Lúc Sở Tự Bạch tỉnh lại từ trong giấc ngủ, mơ hồ thấy Mặc Vân Kỳ đẩy cửa tiến vào.
"Sư huynh."
Mặc Vân Kỳ chào hỏi y, ôm mấy bình thuốc trong tay đi đến cho y xem.
"Lúc ta vừa mới trở về, thấy có mấy bình thuốc ở trước cửa, còn đều là thuốc trị thương......"
"Sở sư huynh, huynh nói xem, có phải là sư tôn cho chúng ta không?"
"Đúng thật là hắn." Sở Tự Bạch lẩm bẩm: "Phạt người rồi đưa thuốc, làm cái bộ dáng dối trá này cho ai coi?"
Mặc Vân Kỳ rũ mắt, giọng điệu thuận theo: "Sở sư huynh đừng nói như vậy, có lẽ sư tôn thật sự muốn tốt cho chúng ta."
"Ngươi cũng thật ngây thơ, còn tin tưởng hắn nữa."
Sở Tự Bạch khinh thường mà đặt bình thuốc qua một bên, trên mặt hoàn toàn không thèm che giấu sự xem thường đối với Khương Lạc Lạc, "Trời đã sáng, chuẩn bị chuẩn bị, chúng ta nên đi luyện công."
Đã vài năm kể từ khi bọn họ vào điện Thanh Sương, họ Khương kia chưa từng dạy bọn họ đàng hoàng, thậm chí công pháp nhập môn bình thường cũng chưa cho, bọn họ toàn dựa vào bản thân để mò mẫm.
Ban ngày còn phải làm việc lặt vặt cho tên họ Khương, vào lúc chiều tối và sáng sớm, bọn họ mới có thể luyện công.
Vừa mới chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài, thì cửa truyền đến tiếng bước chân.
Đại sư huynh Hứa Tri Yến của bọn họ tiến vào, lười nhác nhìn thoáng về phía hai người: "Đi thôi, sư tôn bảo ta mang các ngươi đi luyện công."
Hứa Tri Yến thấy hai người bọn họ không nhúc nhích, "Còn thất thần làm gì?"
Vẻ mặt Sở Tự Bạch khó tin: "Ngươi nói cái gì?"
Mặc Vân Kỳ không nói chuyện, rũ hàng lông mi đen ,phủ bóng lên trên mặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Tối hôm qua sư tôn đã phân phó ta, sau này mang hai người các ngươi đi luyện công. Còn những viêc vặt đó, đương nhiên sẽ có hạ nhân làm, về sau không cần các ngươi làm."
Hứa Tri Yến tức giận bất bình: "Sư tôn tốt như vậy, hai người các ngươi luôn ngỗ nghịch với người, thật sự không nên!"
"Sư tôn?"
Sở Tự Bạch nghĩ ngày hôm qua đã chịu oan ức nhục nhã, nghiến răng nghiến lợi: "Hắn tốt như vậy, sao ngươi không cho thứ hắn muốn đi?"
Mặt Hứa Tri Yến đỏ lên: "Sư, sư tôn nếu người nguyện ý, sao ta có thể không muốn làm!"
Mặc Vân Kỳ nghe vậy ngước mắt, che giấu sự không vui nơi đáy mắt:
"Trời đã sáng, hai vị sư huynh đừng chậm chạp, chúng ta đi luyện công trước đi."
-
Lúc kết thúc luyện công trên đài, mặt trời đã lên cao.
Ba người đồng hành đi về phía điện Thanh Sương, Hứa Tri Yến ôm kiếm trong lòng ngực, trên mặt có chút kiêu ngạo tự đắc đặc trưng của một tên chân chó: "Hai người các ngươi đi trước, ta muốn đi đưa cơm cho sư tôn!"
Mặc Vân Kỳ nhìn về phía cửa điện Thanh Sương đang đóng chặt, ánh mắt u ám.
"Đại sư huynh, chuyện là ngày hôm qua ta cùng Sở sư huynh hiểu lầm sư tôn, sư tôn còn có thể bỏ qua hiềm khích trước đây tiếp nhận chúng đệ, đáy lòng chúng đệ thật sự rất áy náy."
Hứa Tri Yến nhìn hắn một cái, vẻ mặt kiểu "Ngươi biết thì tốt".
Giọng nói lạnh lùng của Mặc Vân Kỳ quanh quẩn trong không trung, mang theo chút kích động vì được sủng mà sợ: "Chúng đệ muốn tự mình đi bồi tội với sư tôn."
"Cũng được."
Mặc Vân Kỳ dẫn đường đi phía trước, "Vậy cùng nhau đi."
Sở Tự Bạch không tình nguyện đi theo phía sau, chọc chọc cánh tay Mặc Vân Kỳ: "Tiểu sư đệ, rốt cuộc là ngươi nghĩ như thế nào vậy?"
"Sư tôn có ơn, chúng ta nên đi tạ ơn người."
"Ngươi thật sự quá đơn thuần!"
Nhìn tiểu sư đệ bị lừa, Sở Tự Bạch thở dài, một đường cùng đi.
Cửa tẩm điện của điện Thanh Sương đóng chặt.
Mặc Vân Kỳ không ngạc nhiên mà nhìn cửa điện, đoán rằng cậu còn chưa dậy.
Buổi sáng nay lúc rời đi, bản thân còn cố tình kéo màn giường ra.
Một lúc sau khi cửa mở ra, dáng vẻ đó của Khương Lạc Lạc sẽ xuất hiện ở trước mặt các đồ đệ của cậu......
Không biết cái tư vị thân bại danh liệt này, rơi xuống trên người Khương Tiên Tôn tiếng tăm lừng lẫy Cửu Châu, cậu còn có thể chịu được hay không......
Ánh mắt Mặc Vân Kỳ sâu thẫm, mang theo suy nghĩ chế giễu.
"Sao hôm nay sư tôn dậy trễ vậy?"
Bước chân của Hứa Tri Yến vội vàng đi phía trước, lúc nói chuyện bên miệng còn có hơi nóng, ánh mắt tha thiết mà nhìn về phía cửa đại điện, duỗi tay đẩy cửa, trên mặt có chút chờ mong được gặp người trong lòng.
Dáng vẻ này của hắn ta chọc mí mắt Mặc Vân Kỳ giựt giựt, bình tĩnh nhíu mày.
Người nọ có cái gì tốt? Đáng giá để Hứa Tri Yến thích như vậy?
Hay là nói trong lúc riêng tư, cậu cũng sẽ nũng nịu với Hứa Tri Yến giống tối hôm qua, nên Hứa Tri Yến mới có biểu hiện này?
Nghĩ đến đây, dấu vết giữa mày của Mặc Vân Kỳ càng sâu hơn.
"Sư tôn, người dậy chưa?" Hứa Tri Yến đứng trước cửa hỏi một tiếng.
Phòng trong không có động tĩnh.
Hứa Tri Yến do dự một chút, tựa hồ đang rối rắm có nên đẩy cửa hay không.
Mặc Vân Kỳ nhìn hắn chậm rãi nâng tay lên, một cảm xúc khó nói nên lời ẩn ẩn cuồn cuộn dưới đáy lòng.
Chỉ cần hắn ta đẩy cửa, chắc chắn là có thể thấy bộ dáng quần áo lộn xộn của Khương Lạc Lạc.
Không phải là vừa lúc sao?
Mình dẫn bọn họ lại đây, chỉ là để xem một vở kịch như vậy không phải sao?
Hứa Tri Yến hạ quyết tâm, duỗi tay đẩy cửa.
Một bàn tay bên cạnh ngăn cản động tác của hắn ta.
Hứa Tri Yến quay đầu, thấy vị tiểu sư đệ xưa nay hiểu chuyện ấn cánh tay hắn ta, giữa mày có chút tức giận --
Như là thứ gì đó của mình sắp bị người ta vấy bẩn.
Hứa Tri Yến: "Tiểu sư đệ?"
Nhìn kĩ vào lần nữa, đối phương lại khôi phục vẻ mặt thường ngày.
Trên gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười, hòa tan đường nét sắc bén của khuôn mặt.
"Sư huynh, mỗi lần dư độc của sư tôn chưa hết, sáng sớm tỉnh lại giọng nói sẽ không tốt lắm......" Mặc Vân Kỳ nhắc nhở.
Mắt Hứa Tri Yến sáng rực lên, "Ta đi phân phó phòng bếp nấu canh thông họng cho sư tôn!"
Nói xong quay đầu đi, như là sợ nếu chậm một bước sẽ mất đi những điều tốt đẹp mình đã làm ở trước mặt sư tôn.
Hoàn toàn là bộ dáng chân chó.
Sau khi tiễn hắn ta đi, Mặc Vân Kỳ xoay người nhìn về phía Sở Tự Bạch: "Sở sư huynh, chúng ta sẽ ở chỗ này đợi đại sư huynh sao?"
Sở Tự Bạch nhíu mày: "Ai nguyện ý ở chỗ này chờ hắn? Ngươi nguyện ý thì tự mình chờ đi!"
Dứt lời xoay người rời đi.
Trước tẩm điện không có một bóng người.
Mặc Vân Kỳ mặc bộ kính trang màu đen chuyển mắt nhìn về phía cửa phòng, nụ cười trên khóe môi dần dần biến mất, lạnh lẽo trong đôi mắt đen lan tràn.
Hắn nhướng mí mắt, vươn ngón tay.
Đẩy cửa ra.