Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng_________________23
Phó Đình Xuyên hắng giọng, thò lại gần ôm lấy Khương Lạc Lạc đang quấn chăn.
Hắn không có nhiều kinh nghiệm dỗ dành người khác, sự hiểu biết nông cạn duy nhất về điều này của hắn phải kể đến thời đại học lạnh lùng và mờ nhạt.
Chỉ là hắn không thể giống cậu bạn mập mạp ngồi cùng bàn, sau khi tan học kéo người ta đến góc tường dập đầu hai cái……
Phó Đình Xuyên duỗi tay vỗ vỗ Khương Lạc Lạc qua chăn, cố ý sử dùng giọng nói dịu dàng của mình, bắt chước dáng vẻ dỗ dành người khác của bạn học mập mạp: “Ờm…… Đừng khóc……”
“Em thích nhà hay là thích xe? Có thích nhà hướng biển không, chiếc Ferrari hồng nhạt mới ra kia cũng không tệ, chỉ cần em không khóc, chồng đều cho mua em.”
Chưa hứa hẹn xong, chăn đã bị kéo xuống, Khương Lạc Lạc vươn đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: “Thật sự!”
Phó Đình Xuyên: “……”
Phó Đình Xuyên: “Em không có khóc?”
“Ai nói em khóc!” Khương Lạc Lạc một phen kéo chăn xuống, tóc bị cọ lộn xộn, hai cọng tóc ngốc dựng trên đỉnh đầu, tựa như hai cái tai nhỏ.
Đáng yêu đến mức phạm quy.
Phó Đình Xuyên xoa đầu cậu, nghĩ thầm nếu có cơ hội sẽ cho đối phương đeo tai thỏ cùng với cái đuôi bông xù to, sau đó làm một hiệp chắc chắn không tồi.
Khương Lạc Lạc không biết đối phương đang mơ ước thân thể cậu, đếm đầu ngón tay cùng Phó Đình Xuyên cò kè mặc cả: “Nhưng em không thích hồng nhạt, quá phô trương, em muốn một chiếc màu xanh sương mù*.”*
Phó Đình Xuyên dời ánh mắt xuống, rơi vào da thịt vô cùng mịn màng non mềm của cậu.
Có lớp hồng nhạt mỏng manh, xinh đẹp như đỉnh núi tuyết phủ sương mù lúc hoàng hôn.
Hầu kết lên xuống hai lần, Phó Đình Xuyên đặc biệt kiên trì: “Không được, phải màu hồng nhạt.”
Tiễn Phó Đình Xuyên đi làm, Khương Lạc Lạc vui vẻ nằm trên sô pha đắp mặt nạ và ăn khoai tây chiên, nghĩ rằng hôm nay cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt, giữa trưa sẽ đi ra ngoài ăn vặt, sau đó đi spa.
Trong đầu truyền đến âm thanh xẹt xẹt của dòng điện, hệ thống rốt cuộc cũng online trở lại.
【 ký chủ, đã lâu không gặp! 】
“Đã lâu không gặp, gần đây sao không liên lạc được với cậu?”
Hệ thống ồm ồm: 【 đừng nói nữa, gần đây đầu não bên kia không biết sao mà vẫn luôn gặp trục trặc, đám lão già trong phòng điều khiển chính sắp đánh nhau tới nơi rồi, hệ thống chúng tôi đã phải chịu ảnh hưởng với các mức độ khác nhau, mà tôi là đứa xui xẻo nhất, phải chịu ảnh hưởng lớn nhất! 】
【 bọn họ khăng khăng rằng tôi bị nhiễm virus, suốt ngày kiểm tra qua kiểm tra lại, suýt nữa khiến tôi lòi ra bug thật! 】
【 tôi cố ý xin mới có thể ra đây, bọn họ nhờ tôi hỏi cậu có chịu đổi sang một hệ thống mượt mà hơn để cậu có thể gọi hệ thống ra mọi lúc mọi nơi hay không.】
“Đổi cậu đi sao?” Khương Lạc Lạc cắn khoai tây chiên răng rắc răng rắc.
【 Ừm. 】
“Vậy cậu sẽ gặp nguy hiểm sao?”
【Tôi cũng không biết nữa, bọn họ sẽ đưa tôi vào không gian hạn chế, tiếp tục tiến hành kiểm tra, đến khi không có mối đe dọa nào nữa; nếu kiểm tra kết quả không thuận lợi, có thể sẽ tháo dỡ tôi ra rồi tái tạo lại. 】
Nói tới đây, giọng nói hệ thống run run.
“Quên đi, tôi không đổi, cậu rất tốt.”
Hệ thống cảm động đến rơi nước mắt: 【 Thật không? Nhưng gần đây tôi vẫn luôn phải làm kiểm tra, không thể tùy kêu tùy đến, nên không giúp được gì cho cậu! 】
“Cậu không cần phải có gánh nặng tâm lý lớn như vậy”
Khương Lạc Lạc an ủi: “Cậu vốn dĩ đã vô dụng.”
Hệ thống nghẹn lời cảm động ở trong miệng, tự mở số liệu ra xem xem, yên lặng đổi đề tài: 【 độ hảo cảm của nhân cách thứ nhất đối với cậu đã tăng tới 60,01, còn nhân cách thứ hai thì tăng tới 70, chúc mừng cậu! 】
Nghe thấy trị số này, Khương Lạc Lạc kinh ngạc một chút.
Cậu biết nhân cách thứ hai của Phó Đình Xuyên đối với mình rất tốt, nhưng lại không ngờ độ hảo cảm của hắn đối với mình cao như vậy.
Vừa nhớ tới phiên bản Phó Đình Xuyên dịu dàng cấm dục kia, thì không khỏi nghĩ đến ngón tay thon dài, mái tóc ướt đẫm mồ hôi cùng ánh mắt sâu không thấy đáy của hắn tối qua.
Hắn thật sự rất dịu dàng……
Xúc cảm tê dại tựa như còn đọng lại trên da, Khương Lạc Lạc đỏ mặt, tay chân không nhịn được mà nhũn ra.
Kỹ thuật cũng thật sự rất tuyệt……
【 Ừm…… lần này tôi đến đây còn muốn nhắc nhở cậu một chút……】
Hệ thống vô tình đánh gãy phim cấm đang chiếu trong đầu Khương Lạc Lạc【 cậu phải cẩn thận với Phó Đình Xuyên, gần đây tôi nghĩ lại, vẫn cảm thấy nhân cách phân liệt của hắn xuất hiện rất kỳ quái. 】
Khương Lạc Lạc ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng, tiếp tục nhai răng rắc răng rắc.
【 Tuy rằng hiện tại hắn trông rất bình thường. 】
Khương Lạc Lạc ngoan ngoãn gật đầu, “Biết rồi ~”
【 tôi còn phải trở về để tiếp nhận kiểm tra, nhưng cậu yên tâm, ngay khi có cơ hội tôi sẽ trở về gặp cậu. 】
Hệ thống lại offline lần nữa, hộp khoai tây đã thấy đáy, Khương Lạc Lạc ném nó vào thùng rác rồi chạy đi rửa tay.
-
Văn phòng chủ tịch.
Thông tin tiêu dùng đươc gửi đến điện thoại, là hạn mức tín dụng của Ferrari màu hồng nhạt, Phó Đình Xuyên nhìn lướt qua điện thoại di động ở trên mặt bàn, trước mắt lại hiện lên nụ cười rạng rỡ của Khương Lạc Lạc.
Vật nhỏ thậm chí còn không thèm che giấu dáng vẻ tham tiền*của em ấy.
*钱眼儿 (qianyaner): lỗ vuông trên đồng tiền:钻进钱眼儿 khoan tiền (miêu tả người tham tiền và giỏi kiếm lời).
Phó Đình Xuyên nhìn vào gương, người đàn ông trong gương có xương mày cao, mắt sáng như sao sớm, vừa lười biếng vừa vô tư.
Hắn nhếch khóe miệng, người trong gương cũng cười theo.
Hắn có tiền có nhan sắc, mấy năm nay người muốn bò lên giường hắn có thể xếp hàng dài từ cửa công ty đến đường vành đai thứ tám của thành phố S, thật không hiểu nổi vật nhỏ này suy nghĩ cái gì.
Vậy mà chỉ để ý đến tiền của hắn!
Có tiếng gõ cửa, trợ lý Tiểu Lưu ôm chồng tài liệu: “Phó tổng, ngài muốn đặt bàn cơm trưa ở bên ngoài hay là ăn trong văn phòng?”
Bút ký tên xoay tròn trên đầu ngón tay, lại bị “Bụp” một tiếng ấn xuống bàn, Phó Đình Xuyên gọi điện thoại về biệt thự: “Giữa trưa hôm nay, nói Khương Lạc Lạc đưa cơm cho tôi.”
Quản gia cười ha hả: “Lần trước Khương thiếu gia bận việc trong phòng bếp rất lâu, tôi ở xa xa nhìn thoáng qua, bày trí thật sự rất đẹp, thiếu gia, lần này có thể để Khương thiếu gia nấu không?”
Phó Đình Xuyên khóe miệng run rẩy một chút, “Không! Không những không cho em ấy nấu, mà còn không cho em ấy vào bếp! chỉ để em ấy đưa cơm tới cho tôi thôi!”
Một giờ sau, Khương Lạc Lạc đội mũ ngư dân* xuất hiện ở cửa công ty.
*mũ ngư dân
Cậu giận dỗi mà thắt chặt đai lưng, thắt nút thật chặt để phòng ngừa Phó Đình Xuyên nổi lên sắc tâm mà ham muốn cậu ở công ty.
Cậu vừa bước ra từ ghế sau, vừa than thở rằng mình đã rơi vào nanh vuốt của tư bản chủ nghĩa ——
Người ta đi làm tốt xấu gì cũng tám tiếng, còn cậu buổi tối ngủ cùng hắn, ban ngày cũng ngủ cùng hắn, còn phải cùng ăn cơm, 24 giờ không nghỉ, thật sự là bị bóc lột tới cực điểm rồi!
Bây giờ một cơ hội đi mua sắm và đi spa cũng không có!
Đáng giận!
Eo của cậu tới giờ vẫn còn rất đau!
Sau khi lên lầu rồi gõ cửa, Khương Lạc Lạc thò đầu, lộ ra cái vẻ mặt phúc hậu và ngoan ngoãn vô hại: “Chồng ~”
Đôi mắt Phó Đình Xuyên không rời khỏi máy tính, chỉ vỗ vỗ chân mình, lên tiếng nói: “Ngồi lên đây.”