Tiểu Thiên Thần Của Công Tước Quỷ

Chương 111: NGOẠI TRUYỆN (3)




Ngày Eirlys được chẩn đoán mang thai là ngày vui của tất cả mọi người trên đế quốc, nhưng lại lẻ ra một ngoại lệ là hắn, đại công tước gần như chết lặng khi nghe được lời thông báo từ bác sĩ. Eirlys vốn cũng chưa sẵn sàng cho nhiệm vụ mới đầy cao cả này, nhưng nàng cũng rất vui khi được chào đón một sinh mệnh nhỏ đến với thế giới này-kết tinh tình yêu của nàng và hắn. Vốn tưởng Anselm cũng đang rất cao hứng giống như nàng nhưng nào ngờ câu trước câu sau, đại công tước lại muốn nàng bỏ đứa bé.

Công nương điện hạ tức đến độ tặng ngay cho Anselm hắn một bạt tai mạnh đến khóe miếng cũng phải rỉ máu, sau đó liền bỏ đi tự nhốt mình lại trong phòng không muốn gặp lại bản mặt lạnh lùng vô cảm của ngài ấy. Lần đầu tiên mọi người thấy cặp đôi chim ri suốt ríu rít hạnh phúc này chiến tranh lạnh đến mức không ai chịu nhường ai như vậy.

Tuy chuyện này có thể khiến nàng ấy tức giận với mình như lúc Anselm quyết định từ bỏ mạng sống trong trận chiến cuối cùng đó, nhưng ý nghĩ muốn bỏ đứa con này của đại công tước vẫn luôn chắc như đinh đóng cột. Chuyện này làm lớn đến độ, người chị gái nữ hoàng ở tận kinh đô cũng biết, Audrey tức giận chẳng kém gì Eirlys lập tức cùng hoàng thân phóng ngựa ngày đêm đến phương bắc mà tặng hắn thêm một bạt tai nữa.

"Chuyện con cái có thể đùa cợt hay sao mà nói bỏ là bỏ, đứa bé có tội tình gì mà em đôi sự với nó như vậy. Em làm như vậy có khác gì một tên khốn hay không, nếu ban đầu đã không muốn có đứa bé thì sao lại không chịu… Chị nói lần cuối với cậu, đi xin lỗi em dâu! Rút lại toàn bộ lời đã nói trước đó ngay lập tức Anselm."

Audrey giận đến đỏ mặt, cô không ngần ngại lớn giọng chửi mắng Anselm một trận ra trò, cô để nó sống bao năm tùy hứng như thế là quá đủ rồi, ngay cả chuyện con cái cũng không có một chút trách nhiệm như vậy là muốn chọc tức chết cô sao. Audrey đã không thể có được con nối dõi rồi, thì Anselm bắt buộc phải có, dòng tộc nhà Creseent không thể đến đời bọn họ thì tuyệt hậu được.

" Em sẽ xin lỗi nàng ấy nhưng quyết định này sẽ không thay đổi đâu ạ." Đại công tước một lòng cương quyết, một câu nói liền chắc như đinh đóng cột

" Thằng khốn này, hôm nay chị không chém chết mày chị không phải là người!"

Nữ hoàng bị lời nói của thằng em trai mình bức đến mức rút kiếm vung đao đòi mạng người, nó dám đòi giết chết sinh mạng của cháu cô, Audrey không ngần ngại chém chết nó trước.

" Bình tĩnh trước đã Audrey, chúng ta nghe đại công tước giải thích trước đã được không. Ta tin chắc rằng ngài ấy sẽ không đưa ra quyết định quan trọng như vậy mà không có lý do nào cả. Bệ hạ! thu kiếm về trước đi nào. "

Hoàng thân Roberts liều mình đứng chắn trước mặt đại công tước hết lòng căn ngăn, anh cũng vô cùng khó xử trước tình cảnh này nhưng cũng tin tưởng Anselm không phải là một người đưa ra quyết định một cách hời hợt như vậy, càng sẽ không muốn điều đó tổn hại đến tình cảm của ngài ấy với công nương.

Audrey không ra tay được tức giận cắm mạnh kiếm xuống sàn đá đầy uy lực, lưỡi kiếm hiên ngang đứng thẳng không chút nhúc nhích chờ đợi sự giải thích từ thằng em mất dạy kia. Chỉ cần nó không đưa ra được lý do chính đáng thì đừng trách cô máu mủ vô tình.

...

Cuộc đối thoại của bọn họ bắt đầu bằng phẫn nộ không ngờ cuối cùng lại kết thúc trong sự trầm ngâm tĩnh lặng không thể tả từ hai phía. Nữ hoàng cũng không dám tỏ thái độ sau khi đại công tước nói ra lý do của mình nữa, cô hiện tại cũng có thể hiểu vì sao Anselm lại đánh liều như vậy. Trước đây sự cố chấp của cô đối với Roberts cũng chẳng khác một chút nào, nữ hoàng thà cả đời không con không cái cũng không muốn rời xa chồng của mình. Anselm cũng vậy, hắn thả cả đời không có con cũng không muốn đẩy Eirlys vào một khắc nguy hiểm.

"Nếu xét về tội lỗi cũng là do em đã bất cẩn khiến cả hai trở nên khó sử như vậy, nàng ấy muốn tức giận hay trừng phạt em thế nào cũng được. Nhưng đứa bé đó, em không dám mạo hiểm giữ lại." Đại công tước trầm lặng nói, vẻ mặt mang theo sự áy náy cùng bất lực của bản thân.



" Eirlys đã biết chuyện này chưa? Sao em lại không chịu giải thích cho nó mà để hai đứa cãi nhau đến nông nỗi này." Nữ hoàng một lần nữa cẩn trọng hỏi, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của Anselm.

" Nàng ấy có biết, nhưng lại chẳng coi nguy hiểm này là gì cả, đối với đứa trẻ này, nó còn quan trọng hơn cả em ở trong lòng của Eirlys." Đại công tước chua chát nói, lần này còn mang theo cả sự ghen ghét khi Eirlys  thà chấp nhận bỏ rơi hắn cũng không muốn mất đứa con này, xem như nàng ấy cũng đủ nhẫn tâm.

"Không còn cách nào khác sao, hay ta nhờ đại pháp sư mời cậu của Eirlys tới phương Bắc một chuyến nhé?"

Nói thật ra thì Audrey cũng không mong muốn chuyện này xảy ra lắm, nhưng nếu có thể vẹn toàn đôi bên, cô sẽ cật lực tìm mọi cách. Anslem không nói thêm bất kỳ lời nào, nhưng cũng không phải đối, ít nhất nếu không thể sinh đứa bé được, cậu Daniel cũng sẽ cùng hắn khuyên bảo nàng ấy.

-------------------------------------------------------------------------------------------

Dan lần này lại phải cũng Rodgo vác mặt đến khu rừng chết chóc làm phiền vị á thần kia một lần nữa. Vốn nghĩ cuộc đời của cô cháu gái mình đã êm đẹp không phải chen vào nữa nào ngờ lại lòi ra chuyển sinh đẻ này, Daniel cuối cùng cũng phải nhọc công xuống núi một lần.

Á thần thể chất so với người thường vốn không hề yếu, nhưng khả năng sinh đẻ lại kém hơn con người rất nhiều, thường thì rất khó có con, mà nếu có cũng gần như phải trả giá bằng cả sinh mạng nếu muốn sinh ra nó. Có lẽ đây chính là sự trừng phạt của ông trời khi tổ tiên bọn họ cố gắng từ bỏ đi sứ mệnh cùng trách nhiệm của bản thân để trở thành một phàm nhân có sinh lão bệnh tử. Mẹ của Daniel là một trong những á thần hiếm hoi mang thai đôi mà sinh ra vẫn có thể giữ được tính mạng và chỉ qua đời vì tuổi thọ cạn kiệt. Nhưng chị gái cậu hay chính là mẹ của Eirlys lại không tốt số đến vậy. Dù đã thêm sự hỗ trợ từ thần lực của cậu chị ấy vẫn qua đời khi sinh Eirlys, cậu cũng vì lo lắng cho con bé mà đã sớm nói chuyện này với hai vợ chồng nó từ trước. Không ngờ mới đó đến nhanh vậy, cậu cũng mới chỉ dặn dò chúng nó được ba năm trước chứ nhiêu.

Daniel dùng thần lực của mình kiểm tra tổng quát cho nàng và thai nhi một chút, con bé cũng không phản kháng nhưng lại nhất quyết không muốn đại công tước xuất hiện trong tầm mắt của mình. Cũng đáng ngạc nhiên đấy, còn tưởng chúng nó sẽ không bao giờ biết cãi nhau là gì luôn chứ, giờ còn chiến tranh lạnh đến mức này cơ à. Vậy cũng tốt, đỡ khổ cho mấy người độc thân bị chúng nó ngày ngày bắt ăn cẩu lương chất đầy như núi.

Sau khi khám xong cho Eirlys, Daniel ra khỏi phòng với gương mặt không lạnh không nhạt, làm đại công tước đứng chờ từ đầu đến giờ ở bên ngoài không tài nào đoán được mà sốt ruột lên tiếng:

"Cậu Daniel! "

" Đứa bé đã gần được ba tháng, sớm thành hình rồi. Ta phải thông báo với ngài tin buồn là đứa bé không thể bỏ được đâu đại công tước. Nhưng sức khỏe của Eirlys khá tốt, việc sinh đứa bé có lẽ sẽ không quá tiêu cực như ta nghĩ. Dù sao con bé cũng còn rất trẻ, lượng thần lực cũng dồi dào chắn hẳn có thể trụ được, bà ngoài của con bé cũng mang thai từ khi còn rất trẻ lại còn có thể sinh đôi mà vẫn còn sống tốt đến bốn trăm năm. Ta nghĩ ngài lên cho cả hai một cơ hội. "

Daniel nói ra tình trạng hiện tại của hai mẹ con, cũng rất cật lực khuyên căn đại công tước, bởi vì cho dù đưa bé chưa thành hình thì cậu cũng không nghĩ đến việc tước bỏ quyền được sống của một đứa bé, hơn thế nữa lại còn là cháu của mình.

Một lời này của Daniel lại khiến Anselm tiếp tục rơi vào trầm mặc. Vợ chồng nhà nữ hoàng nghe tin này cũng thở phào một chút, hy vọng đại công tước sẽ không quá cực đoan với việc chấp nhận sinh ra đứa nhỏ. Cả một đám người đều lẳng lặng chờ đợi quyết định của đại công tước, nhưng đến cuối cùng ngài ấy lại không chịu nói gì mà bất ngờ đi thẳng vào phòng ngủ của công nương mà đóng sầm lại...



Tất cả mọi người trong lâu đài đều cầu mong ngài ấy sẽ không chọc tức đến phu nhân nữa, cảm xúc của người mẹ mà tiêu cực thì cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến tiểu thiếu gia trong bụng công nương đấy ạ.

-----------------------------------------------------------------------------------------

Eirlys vốn vẫn dỏng tai nghe ngóng cuộc đối thoại bên ngoài phòng chờ đợi quyết định cuối cùng của đại công tước, lại không ngờ rằng hắn lại bất ngờ xông vào phòng mình mà đóng chặt cửa lại.  Eirlys bị làm cho giật mình vốn còn đang muốn đuổi người đi không ngờ Anselm lại tiến tới trước mặt nàng, cẩn thận đặt Eirlys ngồi xuống giường rồi thản nhiên quỳ sụp xuống đất, kinh hoàng hơn là ngài ấy quỳ bằng cả hai đầu gối. Dáng vẻ tủi thân đầy chất vật, ngước ánh mắt đỏ ửng đầy vô tội nhìn nàng.

"Nàng đừng bỏ mặc không quan tâm đến ta nữa được không Eirlys?"

Lời cầu xin đầy tủi thân của phu quân vừa cất lên, ngay lập tức đã khiến Eirlys yếu lòng, dẫu sao thì nàng cũng chưa bao giờ gắt gỏng thái quá với ngài ấy như vậy. Có phải hành động mấy ngày qua của mình có chút quá đáng rồi hay không. Bởi vì dù sao ngay từ đầu bọn họ đã quyết định không muốn có con nhưng lại không nghĩ đến đứa trẻ xuất hiện bất ngờ như vậy.

Trong lòng Eirlys sắp sửa dâng lên cỗ cảm xúc tội lỗi nhưng tay vừa chạm lên bụng phẳng đang chứa đựng đứa con nhỏ tội nghiệp chưa sinh ra đã bị cha nó hắt hủi của mình. Chớp mắt, liền tiêu tan một chút không còn, mẫu hậu của nàng dù dẫu biết sinh mình ra có thể khiến bà ấy mất mạng nhưng vẫn nhất quyết làm, nàng cũng đâu thể yếu kém đến vậy. Đại công tước ích kỷ vì nàng, nhưng nàng cũng sẽ ích kỷ vì con của chính mình, quyết định sinh đứa bé này ra đừng hòng khiến nàng vì vậy mà thay đổi.

"Ngài đã có quyết định của mình chưa mà dám xông vào đây hả?" Eirlys lạnh lùng hỏi lại đại công tước, vẫn nhất quyết giữ chặt khoảng cách giữa hai người bọn họ khiến lòng hắn càng nhói đau.

" Nghe theo nàng...tất cả đều nghe theo nàng, chỉ cần đừng bỏ mặc ta được không Eirlys?" Hắn cuối cùng cũng đã chịu nhượng bộ, quãng thời gian dày vò không thể nhìn thấy này, đại công tước cũng không muốn nếm trải nữa.

Đến lúc này Eirlys mới nhẹ lòng, mới chịu chạm vào người hắn, nàng cũng không hề muốn cả hai phải chịu tổn thương như vậy. Nhưng bỏ đi đứa bé, nàng cảm thấy bản thân lại quá tàn nhẫn và ích kỷ, mặc dù dẫu biết đại công tước làm vậy cũng chỉ lo lắng cho mình.

"Em đã bao giờ muốn bỏ mặc chàng đâu thưa đại công tước! Nhưng đứa trẻ là vô tội, hơn nữa còn là máu mủ của chúng ta, sao ngài lại không thể cho nó một cơ hội được tồn tại trên thế gian này như vậy?"

Eilrys không dùng từ ngài xưng hô lạnh nhạt với hắn như trước nữa, nàng đưa tay ôm chặt lấy khuôn mặt đầy tủi hờn như một đứa trẻ của hắn nhẹ nhàng nói.

Đại công tước ngước lên nhìn đôi mắt long lanh tràn ngập yêu thương của nàng rơi trầm lặng mà vùi đầu trên chân nàng, còn chưa sinh ra mà đã như vậy, đến khi được sinh ra rồi thì nó chắc chắn vị trí của hắn trong lòng nàng cũng phải san sẻ bớt mất. Nhưng khó lắm hai người mới có thể làm hòa, nàng lại đang vui vẻ, đại công tước cũng không lỡ thêm lời khiến nàng lại tức giận. Quãng thời gian sắp tới, vẫn là lo chăm sóc cho Eirlys có thể thành công sinh nở trước đã, mối thù này đợi vật nhỏ kia ra đời Anselm hắn báo thù cũng chưa muộn!