“Lúc này, tự nhiên Thất muội quan trọng. Chút quy củ vụn vặt, đều là để phòng tiểu nhân. Còn mong hai vị huynh trưởng nhanh qua đỡ muội muội, thân thể cô nương gia yếu đuối, chịu không nổi lăn lộn.”
Mặt ngũ cô nương không chút biểu tình, không khí xung quanh cũng nhạt nhẽo theo, dường như sự việc ở đây không có chút nào liên quan tới nàng. Vốn còn đang định kêu Tân Chi qua đỡ Khương Viện lên xe nàng, rốt cuộc cũng là tỷ muội trong nhà, lúc này nàng ra mặt là hợp lý nhất.
Kết quả, không đợi nàng nói ra ý tốt, hai người liên tiếp đều nói chuyện vì Thất cô nương, một người quyền cao chức trọng, một người khoan dung độ lượng.
Dưới chân tạm dừng, Khương Nhu không bước lại gần nữa. Khóe miệng treo nụ cười châm chọc nhàn nhạt.
Không khí giằng co, ai cũng không dự đoán đoán được người buông xuống đầu tiên, lại có quan hệ không rõ với Khương Viện, có một chút quan hệ Trương nhị gia. Mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra, sự việc kết thân ngày sau của hai nhà, do Trương Sâm không để ý cũng không thể có sự liên quan tới danh tiết của Thất cô nương, sự tình đã đơn giản hơn rất nhiều.
“Ngũ tỷ tỷ.” Khương Viện quay đầu lại tìm được thân ảnh lẻ loi của Khương Nhu. Chỉ thấy nàng tránh ở dưới bóng cây, hơn nửa gương mặt nhìn không rõ, nghe tiếng mình gọi, trên mặt nàng nở một nụ cười nhẹ. “Thất muội yên tâm, hai nha đầu kia Tân Chi và Giản Vân sẽ chăm sóc giúp muội.”
Kinh ngạc sự rộng lượng của nàng, khó có dịp nàng không ngáng chân mình, Khương Viện cười cười, không quên nhắc nhở, “Đợi Chu đại nhân kiểm tra xe ngựa, tỷ tỷ lại trở về trong xe cũng không muộn.”
Xoay người, liền được Khương Dục đỡ lên đưa vào xa giá của thế tử, Khương Viện che mắt, trong đầu toàn là hình ảnh xe ngựa vừa bị lật đổ.
“Bị thương ở đâu?” Nhìn nàng không nói một lời, Khương Dục còn nghĩ rằng muội muội đang đau đớn vô cùng.
“Vai trái.” Đầu còn mải suy nghĩ, theo bản năng liền trả lời, phản ứng lại mới nhỏ giọng, “Đau đớn da thịt, không đáng ngại.”
Lời này nói vừa lúc lọt vào tai Cố Diễn đang ở bên ngoài, nam tử liếc nàng một cái, ánh mắt nặng nề.
Thực tốt, nhưng thật ra là người sẽ biết an ủi người khác. Đầu vai vẫn còn gục xuống, nụ cười miễn cưỡng, dù vậy cũng không quên...
“Đi nhìn nàng xem.” Người này nói cũng không quay đầu lại, nơi phía râm mát, đều có người thu xếp chỗ nghỉ cho hắn. Người hầu nâng giường đệm trong xe ra, lại thêm gối dựa, Cố Diễn liền ngồi xuống. Cũng phải chờ Quản Húc trị thương cho nàng, dùng thêm chút thuốc. Hơn nữa, bên kia Chu Chuẩn cũng phải có tra xét sơ bộ.
Khương Viện nhìn người trong hỗn loạn, vẫn cứ phô trương như cũ. Tự nhiên liền cảm thấy, điệu bộ này của hắn, chỉ là vì cách xa xe ngựa để để nàng thu xếp nghỉ ngơi. Người này, rất nhiều thời điểm, trên mặt lạnh lẽo, dụng ý trong đó, lại phải dùng tâm để hiểu. Nàng ngoan ngoãn nghe lời được người đỡ vào trong xe. Nguyên nhân không rõ, nhưng khiến người ta cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Vốn là Khương Dục định theo vào trong, lại bị Quản Húc đưa tay cản lại. “Tại hạ xem bệnh, không quen có thêm người khác.” Lời này nói ra không chút khách khí.
Cửu Tinh Bá Thể Quyết
Thẳng đến lúc này, Khương Viện mới bừng tỉnh, có chút hiểu rõ, không ngờ thân phận của Quản đại nhân là vậy. Cũng đúng, người quyền quý thường nuôi y sư dược đồng tin tưởng trong phủ. Ngày thường chăm sóc bệnh vặt đau đầu, cảm mạo. Quan trọng hơn là quản lý toàn bộ thức ăn của chủ tử.
Suy nghĩ cẩn thận, thân phận của Quản đại nhân, nếu nàng yêu cầu Khương Dục vào đây, ngược lại là mình không hiểu chuyện. Người chuyên xem bệnh cho thế tử, hạ mình xuống nhìn tiểu cô nương như nàng, không dập đầu tạ ơn coi như thôi, nơi nào còn có thể có thái độ phòng bị.
Khương Dục cũng hiểu rõ điểm này, khom người thi lễ, quy củ lui về phía sau.
Xem xét một phen, khóe miệng Chu Chuẩn mang theo nụ cười nghiền ngẫm, dẫn theo hai người, đi tới trước mặt thế tử bẩm báo sự việc. Vẫy vẫy tay, liền có người đưa trục xe bị cắt đứt đoạn đầu dâng lên, vết nứt không đồng đều, nhìn không rõ nguyên nhân.
“Thuộc hạ đã cẩn thận kiểm tra, nguyên nhân xảy ra việc này là do chất liệu gỗ của xe ngựa cũ kỹ, mấy ngày vừa rồi ngâm trong nước mưa, lại bị phơi nắng ngay. Vừa lạnh vừa nóng, đường đi lại xóc nảy, chịu không nổi sức nặng, cuối cùng bị gãy.”
Đuôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, cố tình nhìn qua hai người Khương gia, lại tiếp tục nói, “Chỉ là, thuộc hạ mang người điều tra khắp nơi, thế nhưng không thấy thanh giữ bánh xe, việc này lại có kỳ quặc.”
Nghe hắn nói vậy, trừ Thất cô nương đang ở trong xe ngựa, thấy không rõ sắc mặt. Mấy người Khương gia đều bị kinh giận. Bị người ta làm lỏng bánh xe, sớm hay muộn xe ngựa cũng xảy ra chuyện. Dù mưa to liên tiếp vài ngày, cũng không phải là điểm mấu chốt.
Tuy có rèm trướng che lại, xung quanh cũng có khoảng trống lớn, Khương Viện lại cứ nghe được rõ ràng. Lúc trước đã có phỏng đoán, thật sự ứng nghiệm, trong lòng cũng không biết là cái tư vị gì.
Làm trò cười trước mặt người Quốc công phủ, vạch trần việc xấu xa trong nội bộ Khương gia. Mất hết mặt mũi, điểm quan trọng nhất, làm người ta lạnh lòng. Nàng đã dùng hết sức lực, không muốn thời thời khắc khắc đi suy đoán nhân tâm. Vết xe đổ kiếp trước, đến nay không muốn hồi tưởng. Nàng một bên tình nguyện, vậy mà cứ trốn không thoát.
Theo như lời đạo sư kiếp trước có nói, người như nàng, quá mức thanh minh, hại người hại mình. Giả ngây giả dại, bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người.
“Bị thương không nặng, gân cốt không sao. Rịt thuốc tan máu bầm, xoa bóp lưu thông máu là được.” Cách quần áo, năm ngón tay ấn ấn mấy vị trí kiểm tra thương thế. Quản Húc đi ra ngoài báo cáo kết quả, lưu lại cho nàng một lọ thuốc. Khi không còn ai ở đây, trong mắt nàng hiện lên vài phần cô tịch liêu.
Cũng may, đời này, nàng còn có Khương Dục, hắn không phiền chán nàng...
Đợi tới khi Xuân Anh, Lục Phù xoa thuốc giúp nàng xong, bên ngoài cũng đã sắp xếp xong mọi thứ. Mọi người đều ăn ý không nhắc tới việc này, chỉ là ngay sau đó liền nghĩ tới một việc quan trọng.
Đang tốt đẹp thì thiếu mất một chiếc xe ngựa, hai vị cô nương và bốn nô ỳ, làm sao dàn xếp cho tốt đây? Xe ngựa ngũ cô nương dù tốt, muốn để nhiều người như vậy cùng ở chung thì cũng không thể.
Sáu người, có thể cứ vậy cũng có thể khiến chiếc xe ngựa sụp xuống hay không?
Nếu đổi lại người khác, Khương Nam có thể ra mặt, khiến người ta đổi vị trí, nhường cho nữ quyến. Nhưng người trước mặt lại đến từ Triệu quốc công phủ, được Văn Vương khâm thưởng phong hào công tử thế tử Cố Diễn, ai có can đảm khiến hắn nhân nhượng? Chỉ nghĩ tới cũng thấy hoang đường vô lý.
truyện sắc
Khương gia khó xử, Quản đại nhân cũng nhíu mày. Lần này ra cửa thật không xuôn xẻ, trời mưa to liên miên, sau lại xe ngựa có vấn đề.
Mọi người đang nghĩ ngợi, làm sao để giải quyết việc này liền thấy thế tử đang ngồi dựa dưới bóng râm, cứ như vậy đi thẳng vào xe ngựa.
Nam tử tử vén rèm lên, tay gõ gõ vào vách buồng xe, nhàn nhạt ra lệnh, “Nhích người”, liền không nói gì nữa.
Bên trong xe ngựa, Khương Viện còn tốt, ngồi yên trong góc, không như Xuân Anh Lục Phù cứng còng một chỗ.
Thất cô nương trộm nhìn người đối diện, bộ dáng ngồi xếp bằng, ngón tay lật sách thật xinh đẹp. Đốt ngón tay cân xứng, nhỏ dài vừa phải. Trên mặt là băng giá ngàn năm không đổi, chủ tớ ba người ở trước mặt hắn dường như người trong suốt, đến một cái liếc mắt cũng lười nhìn qua.
Khương Viện nhìn nha hoàn bên cạnh, hổ thẹn quay người, tránh hắn nháy nháy mắt với Xuân Anh Lục Phù.
Thế tử đây là quân tử thản nhiên, trong lòng không quỷ, đường đường chính chính. Tất nhiên không sợ người dị nghị.
Còn chưa tới lượt các nàng suy nghĩ, ngược lại bó tay bó chân, ngượng ngùng gì chứ. Không mong hai người hành động tự nhiên, ít nhất không cần làm trò cười trước mặt người ta, mỗi lần như thấy ác quỷ, vừa kinh vừa sợ. Thật sự mất mặt...
Nàng nghĩ, hắn không đưa hai nha hoàn ra ngoài, lưu lại hai người, hắn vì cho nàng chút thể diện.
Sau này lại có lời ra tiếng vào, Thất cô nương ngồi chung với thế tử. Tốt xấu gì còn có hai nha hoàn tùy hầu, cũng đỡ hơn hai người ở một chỗ. Tự nhiên đồn đãi vớ vẩn.
Vì làm dịu không khí cổ quái, Thất cô nương duỗi tay mở nút bầu rượu, một cỗ hương cam nhẹ nhàng ập vào mặt, bình rượu thế nhưng lại là trà...
Rót một ly, cầm chắc trong lòng bàn tay đưa tới trước mặt hắn, Khương Viện luôn mãi cân nhắc, cuối cùng nói một tiếng cảm ơn nho nhỏ.
Cố Diễn liếc mắt nhìn nàng một cái, tư thái lười biếng gập quyển sách. Lưng tựa vào vách xe, đôi mắt bằng phẳng, duỗi tay vững vàng nhận chung trà.
Thất cô nương thở một hơi nhỏ, cảm thấy thế tử càng hòa khí, không khó ở chung như vậy, liền nghe được một câu chỉ trích không chút khách sáo.
“Tượng (phật) đất qua sông, tự thân khó bảo toàn. Vô dụng như vậy, bổn thế tử lưu ngươi để làm gì?”