Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính

Chương 43: Chúng Ta Đã Không Quay Lại Được Nữa Rồi




Edit: HuynM

Beta: Snow Wings

-

Mỗi khi Trà Trà đi chơi cùng Vu Cố, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trang điểm.

Thấy cô muốn đi ra ngoài, Trần Tâm Ý gọi cô lại hỏi: “Buổi tối rồi cậu còn muốn ra ngoài sao?”

Trà Trà đem tóc buộc ra sau, có vài sợi tóc vẫn vương ở hai bên má, cô vừa soi gương vừa nói: “Đúng vậy, tớ định đi xem phim với Vu Cố ”

Trần Tâm Ý dùng ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới nói, “Cậu cứ như vậy mà đi?”

Trà Trà khó hiểu: “tớ như vậy có vấn đề gì sao?”

Trần Tâm Ý rời khỏi giường, đem cô ấn xuống ghế, “Cậu ít nhất cũng phải tôn trọng Vu Cố một chút chứ, trang điểm một chút rồi hẵng đi.”

Trà Trà nhìn cô gái dịu dàng trong gương, tự mình cảm thấy rất đẹp, cô nói: “Tớ cảm thấy tớ bây giờ khá là đẹp mà.”

Trần Tâm Ý nói: “còn có thể đẹp hơn nữa.”

Trần Tâm Ý nhớ rõ trước kia lúc Trà Trà yêu đương với Thẩm Chấp, giữa trưa đi tìm hắn để cùng nhau ăn một bữa cơm cũng phải nghiêm túc trang điểm cực kỳ cẩn thận, làm như là bọn họ không phải đi ăn một cơm mà là đi hẹn hò vậy.

Nghĩ đến đó, cô lục tung tủ quần áo của Trà Trà, chọn ra một chiếc váy liền áo có chiết eo, tà váy phía dưới thêu đường viền hoa màu trắng.

Cô nhét vào tay Trà Trà, “Tối nay cậu mặc chiếc váy này đi.”

Trần Tâm Ý thúc giục, Trà Trà vào nhà tắm thay váy, ngượng ngùng bất an đi ra ngoài, cô hỏi: “Tớ cảm thấy có hơi kỳ quái."

Trần Tâm Ý nhìn cô ánh mắt có chút kinh ngạc, “Không kỳ quái, cậu mau ngồi xuống, tớ trang điểm cho cậu một chút.”

Mặt Trà Trà rất đẹp, không cần trang điểm cũng rất xinh đẹp rồi, trên mặt đánh một chút kem nền, má hồng nhàn nhạt, khí sắc lập tức càng đẹp mắt hơn.

Trần Tâm Ý chọn cho cô một thỏi son kem màu hồng đào, dùng tăm bông tản ra, đôi môi hồng đào căng bóng, nhìn là muốn cắn một miếng.

“Được rồi, cậu có thể đi rồi”

“Vu Cố chắc chắn có thể nhìn ra tớ cố ý trang điểm.”

“Nhìn ra thì lại làm sao?”

“Thì rất kỳ quái đó.”

Trần Tâm Ý gạt tất cả vấn đề ra một bên trước khi Trà Trà hiểu ra, “Các cậu hẹn mấy giờ?”

Trà Trà nhìn đồng hồ, “7 giờ.”

Hiện tại mới 6 giờ, vẫn còn nhiều thời gian.

Rạp chiếu phim nằm đối diện với khu mua sắm của trường học, chỉ mất mười phút đi bộ.

Trần Tâm Ý ho hai tiếng, “Buổi tối có quay về không?”

Trà Trà,“Đương nhiên là về rồi.”

Du Vãn nằm trên giường như cá ướp muối, cô yên lặng bổ sung: “Cũng có thể là không về.”

Trần Tâm Ý trợn mắt, “Cậu đừng nói thế, màu vàng.”

Trà Trà bị trêu đến đỏ mặt, cô đi ra ban công hóng gió một chút, cửa sổ bằng kính nằm sát đất bị kéo ra, âm thanh ầm ĩ bị ngăn cách bên ngoài lập tức ùa vào trong tai cô.

Nghe âm thanh, cảm giác như ở bên dưới ký túc xá cực kỳ ồn ào

Trà Trà mang nghi ngờ chậm rãi đi đến bên cạnh lan can, tay cô nhẹ nhàng đặt lên lan can, nhìn xuống ——

Bóng dáng quen thuộc đứng giữa sân bị mọi người hai bên ký túc xá vây xem.

Thiếu niên đeo một chiếc đàn ghi-ta, khí chất lạnh như băng này cùng với nhạc cụ đeo trên lưng hoàn toàn không hợp nhau.

Là Thẩm Chấp.

Trà Trà sửng sốt vài giây, tâm tình phức tạp, thu hồi ánh mắt.

Mấy người Trần Tâm Ý cũng nghe thấy âm thanh, dài cổ hóng “Dưới lầu có chuyện gì vậy? Tớ nghe thấy có hơi ồn ào.”

Biểu cảm của Trà Trà không quá tự nhiên, “Cũng không có gì.”

Trần Tâm Ý cùng Du Vãn nhìn biểu cảm của cô liền biết không thích hợp, hai người còn chạy nhanh hơn thỏ, vịn cửa sổ ngó ra bên ngoài xem.

“Đm! Kia không phải là Thẩm Chấp sao?”

"Sốc thật sự, hắn đang muốn tỏ tình với ai sao?” Du Vãn theo bản năng cảm thán.

Trần Tâm Ý liếc mắt lườm Du Vãn một cái, đè thấp tiếng nói, "Cậu có phải bị ngốc rồi không?”

Còn có thể là ai?

Ngoại trừ Khương Diệu Nhan còn có thể là ai nữa.

Nhân vật phong vân trong trường, ngàn dặm mới tìm được một đại soái ca, nam thần cao lãnh xuất sắc về cả nhân phẩm lẫn học thức, đứng ở dưới lầu ký túc xá nữ chơi ghi-ta tỏ tình, rất nhanh truyền đến các phòng ký túc xá.

Trên tường nặc danh của trường cùng diễn đàn nội bộ luôn được làm mới bằng những hình ảnh và video trực tiếp.

Với khuôn mặt đẹp trai của mình, Thẩm Chấp luôn bị chụp trộm ngay cả khi đã lên đại học, và một số bạn cùng lớp còn công khai chụp hắn bằng điện thoại.

Hắn trước kia cực kỳ phản cảm loại hành vi này, cũng chán ghét việc nghe những lời bàn tán về mình từ miệng người khác.

Nhưng giờ này phút này, hắn đứng ở đây, trở thành đề tài nói chuyện của mọi người, trở thành tiêu điểm sự chú ý.

Nhưng một chút cảm giác hắn cũng không có.

Tiếng di động chụp ảnh liên hồi, còn có người cố tình đè thấp giọng xuống bàn tán, từ khi hắn xuất hiện chưa từng dừng lại.

“Thẩm Chấp muốn tỏ tình với ai sao a a a a.”

“Mẹ ơi, hóa ra nam thần cũng không thoát khỏi vận mệnh đánh đàn và hát tình ca.”

“Rốt cuộc là ai có thể có được cái loại đãi ngộ này vậy? Tôi thật sự rất tò mò nha, gần đây cũng chưa thấy ai đi cùng Thẩm Chấp cả.”

“Không biết không biết tôi không biết! Tôi chỉ biết chụp ảnh.”

Lỗ tai Thẩm Chấp bị ồn đến phát đau, hắn gọi một bạn học đang muốn đi lên lầu, nhẹ giọng nói: “Chào cậu, có thể phiền cậu giúp tôi gọi Sở Trà lầu 4 phòng 328 được không.”

Bạn học bị hắn cản lại là một cô bé mới vào trường không lâu, khuôn mặt đỏ ửng, thấy người thật gần như vậy, đầu choáng mắt hoa, cô ngây ngây dại dại gật đầu: “Được ạ, đàn anh.”

Thẩm Chấp nói: “Cảm ơn.”

Ai cũng không nghĩ tới Thẩm Chấp hôm nay là tới tìm Trà Trà, cho nên đây là tiết mục nối lại tình xưa?

Quần chúng nhất trí cho rằng Thẩm Chấp rất thâm tình.

Nếu Thẩm Chấp nguyện ý vì các cô mà làm việc này, cho dù như thế nào các cô cũng không nỡ chia tay.

tinh thần Trà Trà bay xa, ngồi ở trên ghế phát ngốc, nghe thấy tiếng gõ cửa, mới lấy lại tinh thần.

Cô mở cửa ra, là một cô bé cô không quen.

Đàn em khóa dưới chạy một mạch lên mặt vẫn còn đỏ, cô nói: “Đàn chị, anh Thẩm Chấp ở dưới lầu chờ chị.”

“Cảm ơn, chị biết rồi.”

Trà Trà đi gặp Thẩm Chấp, vài phút sau cô từ cửa sau kí túc xá nữ lặng lẽ rời đi.

Chờ đến 7 giờ, Trần Tâm Ý đứng ở ngoài ban công, thấy Thẩm Chấp đứng chờ ở dưới lầu.

Buổi tối trời trở lạnh, Trần Tâm Ý mặc áo khoác đi xuống lầu, cô đi đến trước mặt Thẩm Chấp có ý tốt nói với hắn: “Cậu về đi, Trà Trà không ở trong ký túc xá.”

Một lúc sau, Thẩm Chấp nghe thấy giọng nói của mình, khàn khàn khó nghe, “Cô ấy đi đâu vậy?”

Trần Tâm Ý nói thẳng: “Hôm nay cậu ấy đi hẹn hò.”

Trần Tâm Ý cũng không phải chưa từng thấy qua loại tình huống con trai chia tay sau đó hồi tâm chuyển ý, nhưng dừng lại ở trên người Thẩm Chấp, cô thấy có chút không thể nào tin được.

Trước kia thật sự không nhìn ra hắn có yêu Trà Trà hay không.

Có lẽ vẫn là do thói quen.

Nhưng nếu là do thói quen thì nó cũng có thể bồi dưỡng và có thể thay đổi.

Trần Tâm Ý nghĩ đến Trà Trà bởi vì hắn mà trốn trong chăn trộm lau nước mắt, những ngày đó ngủ cũng không ngủ được mà một bụng lửa giận.

Cô nhìn sắc mặt không tốt lắm của Thẩm Chấp, lạnh lùng mà nói: “Nếu cậu không yêu cậu ấy, thì đừng làm cho cậu ấy tổn thương lần nữa.”

Thẩm Chấp nghe xong chỉ cười nhẹ.

Bọn họ đều cảm thấy hắn không yêu Trà Trà, tại sao?

ánh mắt hắn lạnh đi, lạnh lùng nói: “Chuyện của chúng tôi, cậu không cần phải xen vào.”

Trần Tâm Ý suýt chút nữa thở không ra hơi, trực tiếp bị hắn làm cho tức chết.

Cô thầm nghĩ mình không nên quá lương thiện khuyên hắn rời đi.

Vạn người chờ mong kịch hay để xem, cứ như vậy mà hạ màn.

Quần chúng vây xem tỏ vẻ cực kì thất vọng.

Trong tưởng tượng của bọn họ kết cục cũng không phải như vậy, mà là nữ chính cảm kích nước mắt giàn giụa, cùng nam thần ôm nhau mà khóc.

Thẩm Chấp luyện hát hơn nửa tháng, cũng không còn tác dụng, bởi vì đám người tụ tập quá nhiều, đội bảo an chạy tới đuổi người.

“Đi hết rồi, còn gì để mà xem nữa chứ.”

Thẩm Chấp ngồi ở dưới bậc thang đợi một đêm.

Bảo an tới cũng không đuổi được.

Hắn an tĩnh ngồi đó, không ai biết hắn suy nghĩ cái gì.

Mà Trà Trà lúc ấy đã ngồi ở rạp chiếu phim, bọn họ xem một bộ phim tình cảm do Vu Cố chọn.

Chuyện xưa đơn giản nhẹ nhàng, đến ngay cả nhạc dạo cũng rất ngọt ngào. Truyện Võng Du

Chẳng qua quy mô phim ảnh nước ngoài đều rất lớn, có đoạn nam nữ chính diễn quá thân mật, cái nên cái không nên đều được quay hết.

Trà Trà nhìn hình ảnh trên màn hình lớn, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng ánh mắt bất đắc dĩ không muốn rời khỏi màn hình.

Tiếng nước khi hôn môi, giọng nói nhẹ nhàng của cô gái khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Vu Cố dùng bàn tay bịt mắt cô, “Cậu vẫn không nên nhìn thì hơn”

Trà Trà mở tay hắn ra, nhỏ giọng nói: “Tớ muốn xem.”

Mặt cô còn chưa đỏ, ngược lại mặt Vu Cố đã đỏ ửng.

Trà Trà cảm thấy có chút thú vị, “Cậu ngại sao?”

Cô cũng nghĩ Vu Cố cả ngày không làm thực nghiệm thì chính là ngủ, không hoạt động giải trí, bình thường cũng không xem phim, chắc cũng chưa xem mấy bộ phim lãng mạn như này.

Trà Trà nói: “Trong phim hành động thân mật như này là bình thường, về sau cậu xem nhiều cũng thành thói quen, không cần ngại như vậy.”

Nhưng cô không biết từ hồi học cấp 3 đến bây giờ Vu Cố đã xem biết bao nhiêu phim.

Tư thế nào cũng nghiên cứu triệt để.

Đối với những tấm ảnh của cô, dục niệm nổi lên đếm không xuể.

Vu Cố giải thích: "Tớ không ngại.”

Trà Trà vẻ mặt 'Không cần giải thích tớ đều hiểu'.

Vu Cố bất đắc dĩ bật cười, xem ra lời giải thích của cậu đối với Trà Trà đều vô dụng, giống như cố gắng vớt lại mặt mũi vậy.

Hắn xoa đầu cô, “Được rồi, tớ thừa nhận là có chút sợ, trước khi đến không biết là trong phim có đoạn này, nếu biết trước thì tớ đã đổi bộ khác rồi.”

Lời này nói ra có vẻ nghiêm túc, mười phần đứng đắn.

lúc bộ phim kết thúc cũng gần 9 giờ rưỡi.

Trước khi về, bọn họ đi ngang qua một cửa hàng nhỏ có bày bán một chiếc kẹo mút to trong tủ kính, Vu Cố không nói không rằng, đi vào thanh toán tiền.

Trà Trà ôm chiếc kẹo que cao tới nửa người mình, mặt mày hớn hở, cô hỏi: "Có đắt không?”

“Không đắt.” Lúc đi qua nhà vệ sinh thì bước chân hắn dừng lại, “Chờ tớ một chút, tớ đi vệ sinh một lát.”

“Cậu đi đi.”

Trung tâm mua sắm 10 giờ đóng cửa, hai nhà vệ sinh cũng không có nhiều người.

Trà Trà đứng ở cửa, cúi đầu nhìn que kẹo to đùng trong ngực, càng nhìn càng thích, rồi sau đó bắt đầu buồn rầu ký túc xá của cô không cho phép mang kẹo que to như này vào.

Chẳng lẽ ăn luôn bây giờ sao?

nhưng mà cho dù có 3 người ở ký túc xá của cô thì cũng không ăn hết.

Trà Trà đang buồn rầu, không chú ý tới phía sau lưng cô có con ma men tinh thần mờ mịt đi đứng loạng choạng.

người đàn ông trung niên uống quá nhiều rượu, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, không có còn gì để nói.

người đàn ông say rượu đôi mắt như mù không nhìn thấy phía trước có người, đụng vào bả vai cô cũng không biết lấy đâu ra sức lớn như vậy, trực tiếp khiến cô lao vào nhà vệ sinh nam.

Này là chuyện ngoài ý muốn đột nhiên phát sinh không kịp phòng ngừa.

Ngay cả tinh thông với việc tính kế như Vu Cố cũng không dự đoán được.

Hắn đang muốn kéo khóa quần lên, ngón tay thon dài trắng trẻo đặt ở vị trí tương đối mẫn cảm, nghe thấy tiếng động, Vu Cố theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Thiếu nữ đôi mắt trợn tròn, giống nai con tròng mắt vẫn không nhúc nhích ngây ngốc nhìn hắn, tầm mắt không nghiêng không lệch, vừa lúc dừng ở phía dưới.

Trong tình trạng cực kì khiếp sợ, Trà Trà thả lỏng tay, kẹo que rơi xuống đất phát ra tiếng vang giòn tan, mặt cô đỏ ửng, không khỏi ngại ngùng, cô vội vội vàng vàng giải thích: “Tớ cái gì cũng chưa thấy!”

Ngược lại Vu Cố cực kì bình tĩnh tự nhiên kéo khóa lên cài lại thắt lưng ngay trước mặt cô, mỉm cười nói giỡn nói:"Cậu không đợi được sao?”

Trà Trà gương mặt đỏ ửng, cô té ngã lộn nhào chạy nhanh rời khỏi cái WC nam đầy thị phi này.

Vu Cố thong thả ung dung đi ra ngoài, sắc mặt của Trà Trà còn chưa khôi phục lại bình thường.

Vu Cố cười khẽ, hỏi: “Nếu không nhìn thấy, tại sao mặt còn đỏ như vậy?”

Trà Trà hận không thể đào hố đem mình chôn xuống, như vậy sẽ không cần phải đối mặt với cậu.

Vu Cố lại thấp giọng nói: “Sau này thật sự thấy thì làm sao.”

Trà Trà không nghe rõ, cô hỏi lại: “Cái gì?”

“Không có gì.” Vu Cố thuận tay nhặt que kẹo lên đưa cho cômột lần nữa, “Nát rồi nhưng chắc vẫn có thể ăn được."

Trà Trà thất thần nói cảm ơn.

Thật ra không phải cô cái gì cũng chưa thấy.

Hiện tại trong đầu cô chỉ có hai chữ —— lớn quá.

Thật sự rất lớn, không hề nhỏ.

Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Vu Cố ngoài mặt nhã nhặn gầy yếu, không nghĩ tới còn rất......rất có tiền đồ.

Đi ra khỏi cửa trung tâm thương mại, đón gió lạnh, Trà Trà mới cảm thấy mình như sống lại một lần nữa, không ngờ trên mặt lại nóng tới như vậy.

Trà Trà vội chạy đi, “Tớ về ký túc xá trước đây.”

Trên đường chạy về, đầu óc cô vẫn như cuộn chỉ rối, tâm phiền ý loạn.

A a a a thật là phiền!

Tại sao mặt cô lại đỏ như vậy?!

Tim cô tại sao lại đập nhanh như vậy!!?

Trà Trà một hơi chạy đến cửa ký túc xá, giương mắt nhìn, bước chân dừng lại.

Trà Trà xem nhẹ sự kiên nhẫn của Thẩm Chấp, không nghĩ tới hắn vẫn còn ở dưới lầu chờ cô.

Thẩm Chấp ngồi ở bậc thang tư thế lười biếng, trong tay cầm điếu thuốc, ánh lửa lập lòe trong màn đêm tối, khói trắng bay lất phất dưới đèn vàng rực rỡ.

Nam nhân xắn cổ tay áo lên, trên cổ tay đeo một sợi dây màu đỏ nhìn rất không hợp, trên mặt biểu tình có hơi nản lòng, hắn lúc này nhìn còn lạnh lùng hơn cả ánh trăng.

Trà Trà từ trước tới nay chưa từng thấy Thẩm Chấp hút thuốc.

Thẩm Chấp dường như nghe thấy tiếng bước chân của cô, chậm rãi nâng mặt lên, bị cô bắt gặp mình đang hút thuốc thế nhưng lại không hề hoảng hốt.

Hắn nhả ra một vòng khói, giọng nói khàn khàn, “Đi đâu vậy?”

Trà Trà theo bản năng nắm chặt kẹo que trong tay, không nói lên được Thẩm Chấp thay đổi chỗ nào.

Thẩm Chấp chậm rãi đứng lên, khí thế bức người, chân dài thẳng tắp, từng bước từng bước đi đến trước mặt cô, “Trà Trà, em đi đâu?”

Hắn suýt chút nữa cho rằng mình sẽ không đợi được cô.

Trà Trà run lập cập, bị gió lạnh thổi, cô lùi về sau vài bước, nói sự thật: “Tối nay tôi đi hẹn hò.”

Giống hệt lời mà Trần Tâm Ý nói với hắn.

Thẩm Chấp chỉ hơi nhíu mày, hắn hỏi như vậy là vì muốn nghe một câu trả lời khác, lừa gạt bản thân cô chỉ cùng bạn học cùng giới khác ra ngoài.

Hơi thở hỗn loạn của Thẩm Chấp vẫn chưa tan hết mùi thuốc lá, “Hôm nay tôi muốn cho hát cho em nghe một bài hát”

Trà Trà né xa ba mét, “Không cần.”

Thẩm Chấp ngay trước mắt cô, lại châm thêm một điếu thuốc, hắn cười một cái, “Em có phải cảm thấy tôi rất nực cười không.”

Chính hắn cũng cảm thấy nực cười.

Giống như cố gắng giãy giụa làm điều vô ích.

“Tôi biết cậu muốn quay lại với tôi.” Trà Trà nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà Thẩm Chấp, chúng ta đã không quay lại được nữa rồi.”

Cô không thể nào giống như trước đây toàn tâm toàn ý mà yêu hắn.

Thẩm Chấp không hiểu, những lo lắng của cô, niềm vui nỗi buồn trong sổ nhật ký của cô tất cả mọi việc đều liên quan tới hắn.